Đôi con ngươi của nam tử y phục đỏ kia chậm rãi mở ra, lòng Ninh Tuyết Mạch nhảy dựng!
Tròng mắt của nam tử này cư nhiên là màu xanh biếc thâm thúy, như một khuynh bích ba, liễm diễm lưu quang.
“Rốt cuộc ---- ra ngoài rồi.” Nam tử kia duỗi hai tay giãn cái lưng mỏi, rồi hơi hơi nhắm mắt lại như là đang cảm ứng cái gì, lại khẽ thở dài: “Không khí bên ngoài thật trong lành!”
Giọng nói của hắn như gió xuân, như suối chảy, như một đóa hoa nhẹ nhàng phiêu đãng trên mặt nước, như sơn ca uyển chuyển trong thung lũng núi, nghe vào tai êm dịu không nói nên lời, thích hợp không nói nên lời.
“Là chúng ta cứu ngươi!” Tiểu Kỳ Lân mở miệng tranh công, giọng nói của nam tử này quá ôn hòa quá từ tính, làm người ta cảm giác hắn rất dễ nói chuyện.
“Nga, phải không? Vậy thật là tốt quá.” Ánh mắt nam tử kia rốt cuộc dừng lại trên một người một thú này. Hắn chậm rãi từ trong quan tài đứng dậy, chậm rãi bước ra, động tác tao nhã như thơ, bộ y phục màu đỏ kia như ráng chiều chân trời. Trong đại sảnh vốn không có gió, y phục đỏ của hắn lại theo động tác bay lượn như bay.
“Ngươi sẽ báo đáp chúng ta chứ?” Tiểu Kỳ Lân lại hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT