Đây căn bản không phải tay nàng!
Tay nàng tuy cũng nhỏ nhắn, nhưng sẽ không nhỏ đến mức này. Đây rõ ràng là tay của một đứa trẻ 11-12 tuổi! Hoàn toàn không thể so sánh với bàn tay ngọc ngà của nàng năm 22 tuổi.
Nàng đang mơ sao?
Không đúng, bị thương trong mơ sẽ không đau, nhưng cảm giác đau đớn trên người nàng lúc này lại chân thật đến vậy.
Đây là sự thật?
Nhưng cảnh tượng này quá đỗi quỷ dị! Chẳng lẽ nàng xui xẻo đến mức xuyên không rồi? Xuyên không nhập vào thân xác người khác…
Thật là quá cẩu huyết! Càng cẩu huyết hơn là nàng lại xuyên vào thân một đứa trẻ!
Ninh Tuyết Mạch dù là đặc công, nhưng khi gặp phải tình huống kỳ quái như vậy, nàng cũng chỉ ngẩn ra một lúc, khóe môi giật giật vài cái.
Nàng nhanh chóng cảm thấy trán nóng ran và đau nhức, cả người cũng có chút choáng váng, trước mắt từng đợt tối sầm. Đây là tình trạng mất máu quá nhiều!
Nàng xoay người ngồi dậy, tay trái đặt lên mạch đập tay phải.
Thiếu dinh dưỡng, mất máu quá nhiều, não bị chấn động nhẹ...
"Xoạt!" Một tiếng vang lên, nàng xé góc váy thành một dải dài, dứt khoát băng bó vết thương trên trán.
Những người vây xem trố mắt nhìn. Cô bé vốn co rúm lại như chuột nhắt sợ hãi lúc này lại thản nhiên ngồi đó tự băng bó cho mình, nhất thời họ không kịp phản ứng. Xung quanh lại một lần nữa im lặng.
Trên trán và má cô bé vẫn còn vết máu, chiếc áo đơn bạc cũng lấm bẩn. Vẻ ngoài vốn túng quẫn, như một vũng bùn dưới chân, nhưng giờ phút này nàng ngồi đó, băng bó vết thương, chải tóc... Động tác như nước chảy mây trôi, từ tốn mà nhàn nhã, thế nhưng lại toát lên một vẻ cực kỳ đặc biệt. Trong sự thanh nhã toát ra vẻ cao quý, hệt như thiếu nữ đang trang điểm trước gương trong khung cảnh xuân, đâu còn dáng vẻ của một tiểu thư sa cơ sắp bị xử tử?
Trong đám đông, phần lớn là những người dân thường sống ở tầng lớp dưới, thường có tâm lý thù oán với tầng lớp giàu có. Khi thấy người từng ở trên cao giờ đây túng quẫn như bùn lầy, lòng họ cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ, như thể bản thân đã cao hơn người đó một chút.
Lúc này, Ninh Tuyết Mạch bình tĩnh và tao nhã nhìn họ, điều đó lập tức trở nên vô cùng chói mắt!
"Không biết xấu hổ! Còn chải tóc làm gì?! Muốn chải chuốt cho ai xem hả?"
"Quả nhiên là con đĩ lẳng lơ, lúc này vẫn không quên câu dẫn đàn ông..."
"Không tồi..."
Tiếng chửi mắng xung quanh lại vang lên, đôi mắt Ninh Tuyết Mạch khẽ nheo lại, ánh mắt trong suốt như nước quét qua người đang mở miệng lăng mạ nàng.
Đôi mắt nàng đen thẳm, sâu hun hút. Những kẻ đang chửi rủa kia khi bị ánh mắt nàng lướt qua, không hiểu sao giật mình rùng mình, lòng như bị dội một gáo nước đá. Bất giác, họ ngậm miệng lại.
Ninh Tuyết Mạch không làm gì thêm, nàng vẫn ung dung thong thả chải mái tóc dài của mình.
Trong lúc chải tóc, một đoạn ký ức không thuộc về nàng hiện lên trong đầu, nàng hiểu ra, đây là ký ức của nguyên chủ.
Thật trùng hợp, nguyên chủ cũng tên là Ninh Tuyết Mạch, là con gái duy nhất của Tĩnh Viễn Hầu ở Trường Không Quốc. Tĩnh Viễn Hầu từng là nguyên soái thống lĩnh binh mã, có công lao to lớn mở rộng bờ cõi cho Trường Không Quốc. Để lôi kéo ông, lúc Ninh Tuyết Mạch mới sáu tuổi, Quốc quân đương triều đã ban hôn nàng cho Lục hoàng tử làm vị hôn thê.
Trên đại lục này, mọi người tu luyện một loại nội công gọi là Niệm Lực, hầu như ai cũng có niệm lực, dù là bá tánh bình thường cũng có được niệm lực cấp thấp nhất.
Đều nói "hổ tướng vô khuyển nữ" (*), Tĩnh Viễn Hầu vốn là hổ tướng, niệm lực bẩm sinh kinh người, phu nhân của ông cũng là thiên tài niệm lực, vậy mà lại sinh ra một người con gái phế vật không có chút niệm lực nào. Nàng trở thành trò cười của Trường Không Quốc, là nỗi nhục của Tĩnh Viễn Hầu phủ.
(*) Hổ tướng vô khuyển nữ: Ý nói cha hổ sẽ không sinh con chó, hay cha tài giỏi không thể có con gái tầm thường.