Hai luồng khí đó gần như muốn đóng băng toàn bộ người nàng, nàng liều mạng điều động nội lực lưu chuyển khắp cơ thể mới không bị đông cứng thành một tượng băng, chỉ là trên mặt và trên môi đều phủ một lớp sương trắng, nhìn qua có chút dọa người.
"Đế Tôn..." Người đồng tử đã từng chủ trì công đạo cho Ninh Tuyết Mạch đứng sau lưng Đế Tôn, cúi người nói: "Đế Tôn xin nương tay, nàng chỉ là một đứa trẻ, nếu có chỗ nào đắc tội Đế Tôn, mong Đế Tôn tha cho nàng một mạng. Dù sao Đế Tôn cũng từng cứu nàng một lần, nàng thật ra rất cảm ơn..."
Quý Vân Hoàng vừa thấy không ổn, vội tiến lên một bước, cũng cúi người cầu xin.
Trong mắt Đế Tôn dưới lớp mặt nạ có một tia sáng lóe lên, hắn nhàn nhạt nói: "Ta đâu có so đo với một đứa trẻ, chỉ là thử công phu của nàng mà thôi." Ống tay áo khẽ động, hai luồng khí đang quay quanh người Ninh Tuyết Mạch bay ra ngoài đại điện, chui qua khe cửa.
"A --" Bên ngoài truyền đến một tiếng kêu nhỏ, sau đó không còn động tĩnh.
"Tuy là phế vật, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng, đi đi!" Đế Tôn cuối cùng cũng thả người, chỉ là lời nói ra có chút độc địa.
Trong tình huống địch mạnh ta yếu, Ninh Tuyết Mạch đương nhiên không ngốc mà chống đối hắn, thế nên nàng cười cười: "Đa tạ Đế Tôn, ta năm ngoái mua cái đồng hồ, Đế Tôn là bậc chân thần, Tuyết Mạch xin cáo lui." Nói xong quay người đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play