Từ đầu đến cuối, sự chú ý của Tả Toản không đặt vào bộ phim, giờ đây anh càng quang minh chính đại nhìn cô chằm chằm.

Tóc cô hơi rối, anh nhẹ nhàng đưa tay kiên nhẫn vuốt lại.

Ngu Dung vốn là người mẫn cảm, làm sao có thể không nhận ra? Có người đến gần, hai má cô ửng hồng.

Những lúc không biết phải làm sao, cô thích rụt người lại như rùa đen hoặc đà điểu, trốn tránh.

Giả vờ không biết.

Không biết thì không cần đối mặt.

Nhưng kỹ thuật ngụy trang của cô lại không đúng chỗ. Hoặc có lẽ, kiếp trước Ngu Dung ngụy trang rất giỏi, nhưng kiếp này lại bị ảnh hưởng bởi thể chất.

Cô rất dễ thẹn thùng, hơn nữa da lại trắng, càng dễ ửng đỏ.

Tả Toản biết mình nên dừng lại, anh quả thực giống như một tên cầm thú. Nhưng gương mặt ngượng ngùng ửng hồng của cô thật sự rung động lòng người.

Anh tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt cô, ánh mắt nóng bỏng đến kinh người.

Đúng lúc ấy, dưới phông nền mỹ lệ của bộ phim, nam chính hôn lên nữ chính.

Đàn ông đều là cầm thú.

Anh cũng là một tên cầm thú.

Tả Toản cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy, còn vội vàng hơn cả trong phim.

Cuối cùng thì Ngu Dung cũng hết nhẫn nại, cô đẩy Tả Toản đang hừng hực khí thế ra, nhưng vốn dĩ cô đã nhỏ bé, lúc này lại càng không có sức lực.

Cú đẩy mềm oặt chẳng khác nào mèo con cào nhẹ.

Bực mình, cô vung hai tay đánh tới, khó khăn ngăn cản: "Tránh ra!"

Tả Toản khựng lại.

Anh vùi mái tóc xoăn vào gần tai cô, giọng khàn đặc, một người đàn ông to xác không biết xấu hổ mà làm nũng: "Dung Dung tỷ, giúp em đi mà?"

Ngu Dung từ chối.

"Làm ơn đi, Dung Dung tỷ."

Nhưng cô đã từ chối không thành công.

Tả Toản không ngừng khen ngợi: "Dung Dung tỷ, chị ngọt quá, Dung Dung tỷ, chị thơm quá."

Đây không phải mùi nước hoa, mà là mùi hương tự nhiên trên cơ thể cô, thơm hơn bất cứ loại hương liệu nào.

Mồ hôi thơm hòa quyện cùng mùi bạc hà mát lạnh.

Ngày thường, mùi hương này thoang thoảng, chỉ khi ở thật gần mới có thể ngửi thấy, nhưng khi cơ thể cô đổ mồ hôi, mùi hương lại trở nên rõ ràng hơn.

Ngu Dung không chịu nổi cái cảm giác lơ lửng, lưng chừng này, cô nghiêng đầu sang một bên.

Tả Toản tiếp tục làm nũng, vì cái gì một người đàn ông lại có thể giỏi làm nũng đến thế cơ chứ!

"Không được." Ngu Dung ngượng đến mức đầu ngón chân cũng đỏ ửng, cả người như nụ hoa đào sắp nở, kiều mị động lòng người, cô lại lần nữa bổ sung: "Không được."

"Được, được, được, chúng ta không làm gì hết."

Thật ra Tả Toản rất muốn phản bác, nhưng anh sợ dọa cô gái trong lòng mình sợ mất.

Người ta thường nói, đàn ông nói dối như quỷ ấy mà.

Ngu Dung toàn thân bủn rủn, ngay cả một chút sức lực cũng không còn, chỉ có thể trừng mắt nhìn người bằng đôi mắt đẫm lệ.

Nhưng cũng không hẳn là bị lừa hoàn toàn.

Rốt cuộc Tả Toản cũng coi như là tuân thủ lời hứa... à không, tuân thủ cái quái gì lời hứa chứ.

Chỉ có điều may mắn là hiện tại đang phát sóng trực tiếp, camera liên tục tắt đi, hơn nữa còn bị ai đó cẩn thận trùm lên.

Trước đây cô cứ tưởng người này là một tên ngốc bạch ngọt ấm áp như ánh mặt trời, ai ngờ lại là một con cẩu tâm cơ.

Ngu Dung tốn hết sức lực đuổi Tả Toản ra khỏi cửa, cả buổi chiều cô cũng không bước chân ra ngoài.

Mãi đến khoảng 5 giờ rưỡi tối, dưới lầu lục tục truyền đến tiếng bước chân, Ngu Dung mới thay một bộ quần áo dài tay ở nhà rồi ra khỏi phòng, cô vẫn chưa quên hôm nay còn ca trực.

Trong bữa tối, Tả Toản ngoan ngoãn nghe lời, bảo đâu đánh đấy.

Bảo anh ta đi hướng đông thì tuyệt đối không dám đi hướng tây, bảo anh ta rửa rau thì tuyệt đối không dám thái thịt.

[Ha ha ha, Tả Toản giờ thành Husky nhà Ngu Dung rồi à?]

Trên màn hình toàn những bình luận khâm phục Ngu Dung đã thuần hóa được con sói kiêu ngạo khó thuần thành một chú Husky ngoan ngoãn trong nhà, nhưng đâu ai ngờ Ngu Dung mới là người thiệt thòi lớn nhất, hôm nay cô còn tô một màu son môi rực rỡ hơn nữa.

Như vậy thì làm sao mà không thu hút sự chú ý cho được?

Đã có khán giả bên ngoài hỏi xin mã màu son môi, cùng với một vài shop online tranh thủ quảng cáo bán hàng kém chất lượng.

Không khí ở Luyến Tổng lại càng trở nên vi diệu.

Từ tối qua đến giờ, Ngu Dung luôn cảm thấy những ánh mắt dò xét, xâm lấn đổ dồn vào mình ngày càng tăng lên.

Cô cố tránh né mọi ánh nhìn từ các vị khách quý, bất kể nam hay nữ, đặc biệt là ánh mắt u ám của Diệp Thanh Thư.

Trong khi đó, Tả Toản lại chủ động thể hiện.

Hắn còn có sự giúp sức đắc lực từ Lâm Mị, Ôn Tuyết Đình và Kha Chi Chi.

Các vị khách quý nữ cảm thấy Ngu Dung là một mối đe dọa quá lớn, không thể không tránh đối đầu trực diện, dường như họ cũng mong muốn đôi này sớm thành đôi.

Trước những lời trêu chọc ác ý đó, Ngu Dung chỉ cúi đầu cam chịu.

Điều này không phải vì cô có cảm tình đặc biệt với Tả Toản, mà chỉ là trong bốn người này, Tả Toản mang đến cho cô nguy cơ thấp nhất. Cô chỉ hận không thể chương trình kết thúc ngay lập tức.

Ngu Dung thậm chí còn nghĩ đến một viễn cảnh tươi đẹp, rằng khi chương trình kết thúc, cô sẽ qua cầu rút ván, kết thúc mối tình chị em này.

Với độ nổi tiếng hiện tại, dù rời chương trình và chỉ ở nhà không thôi, cô cũng có thể sống đơn giản hơn kiếp trước. Cô có thể mượn danh tiếng này để kiếm một khoản tiền trả trước cho căn nhà.

Đùa bỡn tình cảm ư? Không, không, không.

Ngu Dung cảm thấy người bị đùa bỡn mới chính là mình, huống chi, đây chẳng phải là thao tác thường thấy của các chương trình thực tế ảo hay sao?

Bữa tối nay thật sự rất đơn giản, chỉ có cà chua xào trứng gà, rau hẹ xào thịt, hành thái đậu phụ, ớt xanh xào thịt, cá hấp, canh trứng gà nấm, thậm chí có món còn bị nêm nếm quá tay.

Nhưng bù lại, "không khí" ăn uống lại vô cùng đặc sắc.

Đêm nay, sau bữa tối, hoạt động chính là công bố nghề nghiệp.

Mỗi khách quý sẽ nhận được một tấm thẻ, trên đó ghi nghề nghiệp của một khách quý khác. Cuối cùng, còn có một câu hỏi: nếu đoán đúng nghề nghiệp của người khác nhiều nhất, bạn muốn hẹn hò với ai?

Nhìn tấm thẻ, phản ứng đầu tiên của Ngu Dung là, có thể chọn Kha Chi Chi hoặc Ôn Tuyết Đình không?

Thậm chí Lâm Mị cũng được nữa.

Đàn ông thì thôi, cô thật sự không "tiêu thụ" nổi.

[Ha ha ha.]

Người trong sách vẫn là tri kỷ nhất, ít nhất họ sẽ không đột nhiên lao tới cưỡng hôn cô, đáng sợ thật sự.

Nhưng nếu chương trình hẹn hò lại chọn hẹn hò đồng tính, Ngu Dung có thể dự đoán được cảnh mình bị chửi rủa tơi bời trên mạng.

Cầm bút lên, cô ủ rũ điền vào.

Hiện tại Ngu Dung đã biết nghề nghiệp của mình là họa sĩ truyện tranh, Diệp Thanh Thư là luật sư. Những người còn lại, dựa vào tuổi tác của Tả Toản và Kha Chi Chi, có lẽ là học sinh. Lâm Mị thì giống thiên kim tiểu thư hơn.

Ôn Tuyết Đình thì có vẻ là giáo viên. Kỷ Quan có thể là đầu bếp của khách sạn năm sao hoặc diễn viên kịch? Thời Uyên thì cô không đoán ra được, nên viết bừa một cái: nghệ sĩ dương cầm.

Ở mục đối tượng hẹn hò, cô điền Tả Toản.

Sau đó, tám vị khách quý tập trung ở phòng khách, chờ đạo diễn công bố nghề nghiệp của từng người.

"Kha Chi Chi, học sinh."

Cái này thì tất cả khách quý đều đoán trúng rồi.

Trên video là thông tin về Kha Chi Chi, sinh viên năm hai của Học viện Vũ đạo Thủ đô. Cô có thành tích xuất sắc cả về văn hóa và nghệ thuật, từng biểu diễn trong các vở kịch nổi tiếng, đồng thời sở hữu một tài khoản video ngắn với hàng chục nghìn người hâm mộ, chuyên về vũ đạo chuyên nghiệp.

Sở dĩ không có người hâm mộ nào nhận ra cô, bởi vì Kha Chi Chi chưa bao giờ lộ mặt.

Không phải cô không muốn, mà là đang tìm kiếm cơ hội.

Kha Chi Chi không có năng khiếu vũ đạo đặc biệt xuất sắc, nhưng cô không cam tâm chỉ là một hot girl mạng nhỏ. Tham gia chương trình hẹn hò là một cơ hội tốt để tiến vào giới giải trí và thu hút sự chú ý.

Còn Tả Toản lại không phải sinh viên, anh là một vận động viên quần vợt, từng tham gia các giải đấu quốc tế và giành được không ít giải thưởng, hiện đã gia nhập đội tuyển quốc gia.

Điều khá bất ngờ là Thời Uyên lại là một tiến sĩ kép về dược học và y học, vừa từ nước ngoài trở về.

Kỷ Quan là ông chủ của một quán bar sang trọng; Ôn Tuyết Đình là một biên tập viên tạp chí, có thể xem là một trong những biên tập viên trẻ tuổi nhất cả nước; Lâm Mị là một nhà thiết kế trang phục, sáng lập thương hiệu riêng và từng được mời tham gia tuần lễ thời trang quốc tế.

Ai nấy đều lợi hại thật!

Ngu Dung thấy nghề họa sĩ truyện tranh của mình toàn "pha ke" cả, không khỏi chột dạ.

Khi xem video, cô khép hai chân lại, đặt tay lên đùi, ngồi nghiêm chỉnh như học sinh đi học vậy.

Trên màn hình bình luận càng thêm náo nhiệt:

[Đạo diễn tổ V5!]

[Bác sĩ biết chơi dương cầm, ông chủ quán bar là nghệ sĩ kịch? ]

[666.]

[Mùa này mời toàn khách quý thần tiên hả? Không chỉ trai xinh gái đẹp, mà ai nấy đều tài giỏi.]

[So với họ, tôi như kiểu người đến góp cho đủ số vậy.]

[Thiếu nữ họa sĩ à? Bảo sao Ngu Dung nhà tôi có thể kể chuyện cổ tích nàng tiên cá hay thế, yêu quá đi.]

Tổ đạo diễn ngay sau đó công bố khách quý có tỷ lệ đoán nghề nghiệp chính xác cao nhất: “Thời Uyên.”

Vốn cảm thấy mình có khả năng đội sổ, Ngu Dung đột nhiên nghe thấy đạo diễn gọi tên mình.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu: “ạ?”

“Thời Uyên lựa chọn khách hẹn hò Ngu Dung, chúc mừng Thời Uyên và Ngu Dung, đã trở thành cặp đôi hẹn hò riêng đầu tiên của chương trình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play