Làm người mà hễ đã xui thì uống nước lã cũng mắc kẽ răng. Ví dụ như chuyện Lý Thanh Thu bị người ta bắt cóc, Chu Dĩ Chi chỉ là người vô tội tình cờ đi ngang chứng kiến chuyện này, thế là tiện thể bị bắt đi luôn.

Nghe coi có hợp lý không?

Lúc Chu Dĩ Chi mở mắt ra thì phát hiện tay chân mình đều đã bị trói lại. Bọn bắt cóc bịt mặt đứng trước mặt chàng, nói chuyện không chút kiêng dè:

- Người này là ai thế? Sao tự nhiên ngươi bắt hắn về vậy?

- Hình như là Thất Vương gia. Mà cũng hết cách rồi, ai bảo hắn thấy chúng ta bắt Lý Thanh Thu làm gì, vậy nên ta mới bắt hắn theo luôn.

- ... - Chu Dĩ Chi càng thêm ghét Lý Thanh Thu.

- Đây là Vương gia đó, chúng ta bắt về như vậy liệu có sao không?

- Không sao, hắn chỉ là một Vương gia có tiếng không có miếng thôi, chẳng có miếng quyền lực nào trong triều. Hơn nữa hắn cứ như người vô hình vậy, cho dù có mất tích cũng chưa chắc có người phát hiện ra đâu.

Chu Dĩ Chi tức đến ho sặc sụa vì bị coi thường:

- Bộ sự tồn tại của ta mờ nhạt đến thế à?

Bọn bắt cóc không nói gì nữa, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Chu Dĩ Chi một cái.

- Hắn tỉnh lúc nào thế?

Chúng không để ý đến chàng mà quay người rời khỏi phòng.

- Đừng đi mà! Các ngươi nói cho ta biết sự tồn tại của ta mờ nhạt ở đâu đi chứ! - Chàng không cam lòng gọi với theo, cho đến khi cửa được đóng chặt lại.

Lý Thanh Thu bị tiếng la hét của chàng làm cho tỉnh giấc. Nàng lắc lắc đầu, phát hiện mình bị trói trong một gian nhà tranh tối tăm. Điều đáng ngạc nhiên là Thất Vương gia Chu Dĩ Chi cũng bị trói như đòn bánh tét bên cạnh nàng.

- Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. - Giọng nói lạnh lùng của Chu Dĩ Chi truyền đến bên tai. Dù bị người ta trói nhưng chàng vẫn giữ được khí chất cao ngạo lạnh lùng như thường lệ.

- Vương gia? Đây là đâu? Sao ngài lại ở đây? - Lý Thanh Thu quan sát xung quanh rồi nhớ lại chuyện mình bị người ta đánh thuốc mê bắt cóc trong ngõ nhỏ.

Chu Dĩ Chi ngẩng cổ lên, trả lời nàng bằng giọng điệu có chút khinh thường:

- Ta thấy cô bị người ta bắt cóc nên một mình đến đây cứu cô.

Sau đó chàng phát hiện giữ tư thế này quá mệt, đành phải lén lút đổi một tư thế khác.

Lý Thanh Thu nhìn chàng bằng ánh mắt bán tín bán nghi, tuy miệng không nói gì thêm nhưng trong lòng lại nghĩ: [Vậy tại sao ngài lại bị trói ở đây?]

Chu Dĩ Chi: ...

Chu Dĩ Chi còn chưa nghĩ ra cách trả lời nàng thì cửa nhà tranh đã bị đẩy ra.

- Đại ca, Lý Thanh Thu tỉnh rồi. - Một tên bịt mặt lùn tịt đi vào nói với tên cao lớn.

- Ta cần ngươi nói à, ta đâu có bị đui!

Lý Thanh Thu ngẩng đầu, giọng nói mang theo sự cảnh giác:

- Các người là ai? Tại sao lại bắt ta?

- Cô hỏi nhiều như thế cũng không có mạng để mà biết đâu. Tóm lại, bị chúng ta bắt đến đây thì chỉ còn đường bị bán vào kỹ viện thôi. - Tên bịt mặt cười lạnh một tiếng.

Lý Thanh Thu ngây thơ chớp chớp mắt:

- Các người bắt ngài ấy, cũng là để bán vào kỹ viện sao?

Chu Dĩ Chi đột nhiên bị gọi tên không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

- Đại ca, hay là thả hắn đi? Chúng ta bắt hắn cũng vô dụng mà. - Tên bịt mặt lùn tịt nói.

Nghe thấy mình có lẽ sẽ không phải đi trên con đường làm kỹ nam, trong lòng Chu Dĩ Chi vui mừng khôn xiết, nhưng ngoài mặt chàng vẫn không biểu hiện ra điều gì.

- Ngươi nói cũng có lý, dù sao thì cấp trên cũng không bảo chúng ta bắt hắn, lát nữa ngươi bịt mắt hắn rồi tìm đại chỗ nào đó vứt hắn đi là được.

Được đấy được đấy. Chàng vốn chỉ đi ngang qua thôi, không có lý do gì phải chịu xui xẻo cùng Lý Thanh Thu cả. Còn về Lý Thanh Thu, tuy chàng không thích nàng, nhưng nàng quả thật rất đáng thương.

Chu Dĩ Chi bỗng nhiên có chút tò mò, không biết giờ phút này nàng đang nghĩ gì. 

Chàng quay đầu nhìn vào đôi mắt đen láy trong veo của Lý Thanh Thu. Vẻ mặt của nàng rất bình thản, nếu là người thường chắc chắn sẽ không biết bây giờ trong lòng nàng đang cuộn trào những gì.

[Không được, nếu để Chu Dĩ Chi đi như thế thì sẽ không có ai cứu mình mất. Tuy là hạ sách, nhưng mình chỉ có thể làm như vậy thôi.]

Nàng định làm gì?

Chu Dĩ Chi nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc và đầy quyết tâm của Lý Thanh Thu, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.

Không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, Lý Thanh Thu đã đột nhiên nhào về phía Chu Dĩ Chi. Cảm giác mềm mại ngay lúc ngay lúc hai đôi môi chạm vào nhau xông thẳng lên đỉnh đầu chàng.

Ầm một tiếng, như thể là tiếng não chàng nổ tung.

Đồ nữ lưu manh! Sao nàng ta dám cưỡng hôn mình!

Đầu óc Chu Dĩ Chi như ngừng hoạt động, còn kẻ đầu sỏ thì dùng ánh mắt kỳ quái để đánh giá chàng.

[Không phải chỉ hôn ngài ấy một cái thôi sao, sao tự nhiên mặt người này lại đỏ như con tôm luộc vậy?]

Bây giờ Chu Dĩ Chi không nhìn thấy mặt mình, chàng chỉ cảm thấy nóng kinh khủng, giống như bị lửa đốt vậy. Ấy thế mà nữ nhân không biết xấu hổ kia vẫn ở bên cạnh bình thản nói rằng:

- Các người không thể thả ngài ấy đi bây giờ được, ngài ấy là nam nhân của ta.

Bọn bắt cóc nhìn nhau, lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Chu Dĩ Chi đầu đang bốc khói bên cạnh: ( truyện trên app T•Y•T )

- Có thật không?

Chu Dĩ Chi không nói gì, vì bây giờ linh hồn của chàng đã thoát xác bay đi rồi.

Lý Thanh Thu bình tĩnh nói:

- Nếu các người không tin thì có thể đến nhà ta, hỏi xem có phải tối hôm qua Thất vương phủ đã sai người đến nhà ta, nói rằng Thất Vương gia yêu ta đến mức không chịu nổi hay không.

Tên bắt cóc cao lớn đăm chiêu, nói:

- Bất kể lời nàng ta nói có thật hay không thì nếu bây giờ thả hắn đi, rất có thể hắn sẽ dẫn người đến cứu Lý Thanh Thu. Không bằng đợi mọi chuyện xong xuôi cả rồi, đến lúc đó cho dù có người đến cứu cũng đã muộn.

- Đại ca anh minh!

Thế là trong lúc Chu Dĩ Chi mặt đỏ tai nóng ngẩn người, chàng đã thành công bị Lý Thanh Thu lừa mất quyền được tự do. 

Lúc Chu Dĩ Chi khôi phục lại ý thức đã là buổi tối. Bọn bắt cóc không có trong nhà tranh, bên cạnh chàng chỉ còn Lý Thanh Thu đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào cửa sổ giấy rách nát.

[Người này thật sự là Vương gia à? Sao đến giờ vẫn chưa thấy ai đến cứu ngài ấy vậy?]

Chu Dĩ Chi ép mình không nhớ lại khung cảnh nóng ran ban nãy, chàng hắng giọng, cố tình lạnh giọng nói:

- Lý cô nương, cho dù cô có mang lòng yêu mến ta thì hành vi ban nãy quả thật không thích đáng lắm.

Lý Thanh Thu nghe thấy giọng của chàng mới hoàn hồn lại:

- Hả? Ngài nói gì?

Còn giả ngốc nữa kìa. Chu Dĩ Chi cười lạnh một tiếng.

Thôi bỏ đi, cô nương nhà người ta cũng biết xấu hổ chứ, vậy nên Chu Dĩ Chi quyết định không nhắc tới nữa. Chàng đổi chủ đề, hỏi:

- Lý cô nương, cô có biết ai muốn bắt cô không?

Lý Thanh Thu khựng lại một chút, đáp:

- Có lẽ có người không muốn thấy cha ta được yên ổn.

[Chắc chắn là vì cái tên Vương gia đánh rắm này sáng sớm gọi mình ra ngoài nên đến giờ người nhà vẫn chưa biết mình bị mất tích.]

Cái rắm đó không phải ta đánh!

Chu Dĩ Chi siết chặt nắm đấm, trong lòng gào thét giải thích, chỉ tiếc là không ai nghe được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play