Nam Cẩm Bình thanh âm vang dội, động tĩnh chấn động cả Bỉnh gia, chẳng bao lâu, các phòng liền truyền ra tiếng tất tác, tiếng chân dồn dập.
“Đại Lang đã trở về ư?” Lương thị là người đầu tiên chạy ra, chân lê đôi giày cũ, vừa thấy đại nhi tử, một mối ưu hoài trong dạ mới buông xuống.
Nhưng khẩu khí ấy chưa kịp thở ra an ổn, liền trông thấy chính đại nhi tử ôm chặt tiểu phu lang vào ngực, bộ dáng như ôm báu vật sợ vụt mất, nhìn chẳng khác nào đoạt người từ tay thiên hạ, nếu buông ra một chút e kẻ ấy lập tức chạy đi.
Lương thị trong thoáng chốc cảm thấy như bị nghẹn nơi cổ họng, chợt ngộ rằng những lo nghĩ của mình bấy lâu hẳn là dư thừa. Nữ nhi trưởng thành thì chẳng khỏi rời nương, nay nàng lại thấy, nhi tử trưởng thành cũng có khác gì đâu. Rõ ràng nàng nuôi lớn chính là một đứa con trai, mà nay trong mắt hắn chỉ còn tiểu phu lang mà thôi.
Lương thị âm thầm đảo mắt, gượng cười: “Ngoài trời giá rét, đi đường xa đã mỏi, có chuyện gì thì vào nhà ấm rồi hãy nói.”
Nay còn đứng giữa sân, chẳng sợ bị người trong thôn chực chờ ngoài ngõ nhìn vào hay sao. Chẳng thấy bọn láng giềng đã lấp ló đầu cổ, chỉ trỏ bàn tán đó ư?
Bỉnh Ôn Cố tự biết lúc này chẳng phải thời điểm, đành đè nén tưởng niệm trong dạ, buông Nam Cẩm Bình ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT