“Tiểu đồ của ta… hơi nghịch ngợm một chút, mong được lượng thứ.” Mặc Thiên Trần cười khan giải thích. Những hành động của tiểu đồ đệ này, quả thực có phần khiến Vô Thượng Tông mất mặt. Người ta không vui là điều dễ hiểu, chuyện này Mặc Thiên Trần cũng có thể thông cảm, nên lúc này hắn không biện giải nhiều, chỉ cúi đầu nhận lỗi.
“Ngươi có một đệ tử mà coi như chúng ta có cả chục đệ tử vậy. Đứa nhỏ kia là thiên linh căn đúng không? Là hệ gì? Có hứng thú bái nhập môn phái khác không?” Vị phong chủ lúc nãy truyền âm với Dạ Tông chủ cười khúc khích, giờ lại tùy tiện hỏi thẳng, ánh mắt đầy sự hâm mộ chẳng chút che giấu. Hắn cũng bắt đầu có ý đào người.
Khóe miệng Mặc Thiên Trần giật nhẹ. Vậy ra truyền thống của Vô Thượng Tông là đào đệ tử nhà người khác?
“Lượng thứ ư? Làm sao mà lượng thứ? Ngươi xem nàng ta xem chuyện rèn luyện trong tháp như trò đùa. Nay còn liều lĩnh mở ra ải ẩn, rồi bị kẹt trong đó, lại còn cần đệ tử Vô Thượng Tông chúng ta vào cứu. Mặc sư đệ, ngươi không nên cho chúng ta một lời giải thích sao?” Một vị trưởng lão khác không buông tha, tiếp tục chất vấn.
Dạ Tông chủ chỉ muốn ôm mặt thở dài. Giang sư đệ, ngươi đúng là… cái đồ đầu đất!
Chẳng lẽ hắn không nhận ra rằng lời mình và Mặc sư đệ vừa rồi chỉ là để vớt vát chút sĩ diện sao?
Vị trưởng lão kia tên Giang Bình Nguyên, là sư đệ nhỏ tuổi nhất của Dạ Tông chủ. Năm xưa được sư huynh sư tỷ yêu thương hết mực, sư phụ cũng rất chiều chuộng. Nhưng từ khi sư phụ giữ chặt lấy bản thể của Mặc Thiên Trần không buông, còn đối đãi hắn cực tốt, khiến Giang sư đệ sinh lòng ghen ghét, luôn không vừa mắt với Mặc Thiên Trần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play