“Đương nhiên là không đúng!” Phương Tĩnh Tuyết nghiến răng tức giận, lập tức lớn tiếng đáp.
“Không đúng chứ! Oan có đầu, nợ có chủ, ai hại chết người trong lòng hắn thì hắn tìm kẻ đó báo thù. Cớ gì lại trút giận lên biết bao người vô tội? Đúng là đại ma đầu!” Từ Bảo Châu giận dữ nói.
Vạn Linh Lão Tổ: “Cái nồi này bọn ma tu chúng ta không gánh đâu nhé? Ma tu chân chính cũng có nguyên tắc và giới hạn của mình. Không thì đã gọi là tà tu rồi.”
Giọng Cố Thanh Tịch hơi trầm xuống, nàng chậm rãi nói: “Hắn trong lòng có hận, có giận, điều đó có thể hiểu. Nhưng việc hắn làm không thể khiến người khác tha thứ. Trong lòng có hận, liền muốn kéo cả thành chết chung, dựa vào đâu? Có người coi tình ái là thứ quan trọng nhất, cũng không sai. Nhưng nếu vì tình ái đó mà làm hại người vô tội, thì là sai.”
Không ai có quyền tùy tiện tước đoạt tính mạng người vô tội, tuyệt đối không!
“Làm sao để bù đắp?” Giọng nói kia lại vang lên, lần này đưa ra một câu hỏi như vậy.
Câu hỏi này… thật sự hơi khó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play