Lục Xuyên ở kiếp trước có một bạn cùng phòng, vốn dân quê đất Đông Bắc, mùa đông thường sưởi ấm bằng cách thiêu giường đất, nhờ vậy hắn cũng biết được đôi phần về việc ấy.
Kỳ thực trong kinh thành, “địa long” cùng “giường sưởi” vốn hiệu quả chẳng khác, chỉ là địa long vốn thứ xa hoa, chỉ có nhà phú quý mới có thể dựng nên, còn bách tính nghèo khổ, nào có sức mà đốt được địa long.
Vốn giường sưởi mới hợp để bá tánh thường dùng, chỉ tiếc bọn nho sĩ mắt cao hơn đầu, cùng phú quý nhân gia, ai chịu để tâm tới chuyện dân hàn sưởi ấm. Dẫu cho có kẻ thật lòng nghĩ cho dân sinh, thì cũng phần nhiều chỉ lo lương thực, nào biết nơi phương Bắc giá lạnh đến mức có thể đông chết người.
Ấy chính là vì sao đã có giường sưởi, mà chẳng được phổ cập. Bách tính bình thường thì mù chữ, chẳng thể rời quê, còn quan viên thương nhân tuy biết chữ, đi xa, lại chẳng để tâm, thế là giữa người với người sinh ra một bức tường ngăn tin tức.
Người thật sự cần, thì chẳng có con đường mà biết.
Ấy cũng là nguyên do khiến Lục Xuyên từng khuyên Tạ Ninh làm báo giấy. Ngoài việc để Tạ Ninh có thêm một phần sự nghiệp, hắn còn mong góp một tay, để giúp bách tính nghèo hàn nơi thời đại này.
Có thể tìm lấy thợ thủ công biết dựng địa long, lại dựa theo lời miêu tả của Lục Xuyên, cùng tri thức sách vở, trước tiên dựng thử một cái giường sưởi, để nghiệm chứng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play