Lục Xuyên buông bút lông trong tay xuống, dời cái chặn giấy rồi cầm tờ giấy vừa viết xong trên bàn ngắm nhìn nét chữ của mình.
Lục Xuyên đã luyện chữ suốt mười ngày, mỗi ngày ba đến bốn canh giờ, sau khi viết xong, hắn đều phải dùng nước ấm chườm tay để giảm bớt đau nhức do quá sức.
Công sức cuối cùng cũng được đền đáp, hiện tại chữ viết của hắn so với lúc bắt đầu tuy chưa đẹp lắm nhưng ít nhất không còn lộn xộn, nét bút rõ ràng, có thể nhìn ra được hắn viết chữ gì.
Với một người hoàn toàn không biết viết chữ phồn thể như hắn, đạt được trình độ này quả thật là nhờ bỏ nhiều công sức.
Lục Xuyên hài lòng thu tờ giấy lại, sau đó vội vàng xuống bếp nhóm lửa. Hắn không dám để những bản luyện tập này trong thư phòng.
Tuy rằng nhà họ Lục ít người đến thăm mà dù có ai đến cũng chẳng vào thư phòng của hắn nhưng để đề phòng, hắn vẫn cẩn thận là hơn.
Sau khi ăn sáng không lâu, Trần Thanh Sơn đã đến.
Hôm qua họ đã hẹn nhau hôm nay vào thành để tìm gặp chưởng quầy của quán trà. Nếu được nhận, mỗi tháng có thể kiếm được năm lượng bạc, đủ để trang trải cuộc sống của hắn.
Hoa Khê thôn tuy nằm gần kinh thành, dưới chân thiên tử nên tiêu dùng cao hơn các thôn trang khác nhưng vẫn là dân quê, đồ ăn thức uống chủ yếu từ đồng ruộng. Trừ việc mua dầu muối thì còn lại đều có thể tự cung tự cấp.
Lục Xuyên tính toán một chút, chi phí lớn nhất mỗi tháng của hắn là giấy mực. Những thứ này đều là tiêu hao phẩm.
Dù hắn cố gắng dùng cả hai mặt giấy để không bỏ phí nhưng với lượng chữ hắn luyện mỗi ngày thì số giấy còn lại của nguyên chủ cũng chẳng còn bao nhiêu.
Hôm nay, nếu tìm được việc ở quán trà thì hắn tính mua một ít giấy. Nếu không, hắn sẽ rơi vào cảnh khó khăn tạm thời.
Lục Xuyên lấy túi tiền rồi bước qua ngưỡng cửa, xoay người khóa cửa lại rồi mới nhìn về phía Trần Thanh Sơn.
Nhà thôn trưởng nằm ở trung tâm thôn. Nhà họ Lục trước đây chạy nạn đến nên khi ấy không còn đất ở trung tâm, họ đành dựng nhà ở gần cổng thôn. Sau này, khi cha của Lục Xuyên kiếm được tiền, ông đã phá bỏ ngôi nhà cũ và xây một căn nhà lớn hơn.
Vì vậy, khi Trần Thanh Sơn đến mang theo ít củi lửa, hôm nay hắn còn mang thêm vài món đồ thêu và dây đeo của các nữ quyến trong nhà để bán cho tiệm vải.
Lục Xuyên cũng biết rõ mình không đủ sức để giúp Trần Thanh Sơn khiêng củi lửa, nên chỉ phụ mang vài món đồ nhỏ. Cả hai cùng bước về phía cổng thôn.
Hôm nay người vào thành không nhiều lắm, họ phải đợi một lúc lâu mới đủ người để cùng đi.
Trong khoảng thời gian này, Trần Thanh Sơn nhận thấy Lục Xuyên khác hẳn trước kia, ôn hòa và lễ độ, không còn lơ đễnh như trước. Sự thân thiết giữa họ cũng tăng lên.
Thật ra trước đây Trần Thanh Sơn và nguyên chủ không mấy tiếp xúc, nếu không phải cha hắn bảo hắn theo Lục Xuyên đi thi thì có lẽ họ sẽ không có mối quan hệ này.
Trần Thanh Sơn tự nhủ rằng sự thay đổi thái độ của Lục Xuyên có lẽ do hắn quá căng thẳng vì kỳ thi trước đây nên không có thời gian để ý đến người khác.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Sơn nhìn Lục Xuyên với ánh mắt càng thêm trìu mến khiến Lục Xuyên giật mình nổi da gà.
Lục Xuyên nói: “Thanh Sơn ca, có gì huynh cứ nói, đừng nhìn đệ như vậy.”
Trần Thanh Sơn mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào Lục Xuyên suốt, khiến hắn sợ hãi.
Trần Thanh Sơn khẽ ho một tiếng, nói: “Không có gì, chỉ muốn nhắc đệ một vài điều cần lưu ý khi phỏng vấn ở quán trà.”
Dọc đường, Trần Thanh Sơn không ngừng dặn dò Lục Xuyên phải làm thế này thế kia, bày ra dáng vẻ huynh trưởng đầy kinh nghiệm.
Lục Xuyên cảm kích tình cảm đó, liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người xếp hàng vào thành, xuyên qua dòng người mà tiến đến cửa sau quán trà.
Trần Thanh Sơn ra hiệu cho Lục Xuyên gõ cửa, không lâu sau, một thiếu niên chừng mười mấy tuổi mặc bộ đồ của tiểu nhị ra mở cửa. Thấy Trần Thanh Sơn, cậu ta mỉm cười và né người cho họ vào.
“Trần đại ca, đến đưa củi à!”
Trần Thanh Sơn gánh củi vào, đặt xuống nơi chứa củi trong hậu viện rồi quay lại nói: “Đúng vậy, đệ xem thử củi lần này có được không?”
Tiểu nhị cười nói: “Củi của Trần đại ca mang tới luôn tốt mà.”
Ở kinh thành, củi lửa hầu hết được mua từ các thôn lân cận, chất lượng có loại tốt loại xấu. Củi khô, cháy lâu và ít khói được xem là tốt, giá cũng cao hơn.
Quán trà này tất nhiên chỉ dùng củi tốt. Củi kém hơn thì Trần Thanh Sơn sẽ bán cho dân nghèo ở phía bắc thành vẫn kiếm được chút tiền.
Thực ra, bán than lời hơn nhiều, đặc biệt là than ngân ti. Vào mùa đông lạnh giá, mọi người trong kinh đều tranh nhau mua.
Nhưng nhà họ Trần không có kỹ năng làm than, cũng chẳng có mối quan hệ nên ngay cả than thường họ cũng không bán được.
Nghề than có rất nhiều bí quyết, không phải là thứ một gia đình nông dân như họ có thể dính vào. Kiếm được chút tiền từ bán củi đã là mãn nguyện lắm rồi.
Nói vậy, nhưng tiểu nhị vẫn rút vài cây củi ra kiểm tra.
Sau khi hài lòng, cậu ta lấy túi tiền ra và thanh toán cho Trần Thanh Sơn.
Trần Thanh Sơn nhận tiền và cất đi mà không đếm. Sau đó hỏi tiểu nhị: “Lai Phúc, lần trước nghe chưởng quầy nói quán trà đang tìm người làm thu chi, không biết đã tuyển được chưa?”
Lai Phúc nói: “Nói đến việc này thì bực mình lắm. Vài hôm trước có một tú tài nghèo đến. Hắn học được chút cửu chương toán thuật, nói chuyện thì nghe hay lắm nhưng khi bắt tay vào làm thì chẳng biết gì. Toàn làm sai, chưởng quầy lập tức đuổi hắn đi.”
Nghe vậy, Trần Thanh Sơn lo lắng nhìn Lục Xuyên, không biết hắn có biết làm sổ sách không.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Thanh Sơn, Lục Xuyên mỉm cười trấn an, ra hiệu cho hắn yên tâm.
Trần Thanh Sơn thở phào, rồi bắt đầu giới thiệu: “Lai Phúc, hôm nay ngoài việc đưa củi, ta còn muốn giới thiệu một người. Đây là Lục tú tài trong thôn chúng ta, vừa mới thi hương xong, muốn tìm việc nên mới đến đây xin việc.”
Lúc Lục Xuyên mới vào, Lai Phúc đã chú ý đến, nhưng nghĩ đó chỉ là người cùng thôn với Trần Thanh Sơn nên không để ý lắm.
Nghe vậy, Lai Phúc đánh giá Lục Xuyên kỹ hơn.
Lục Xuyên mặc một bộ trường bào đã giặt cũ, sau mấy ngày ăn uống đầy đủ luyện kết hợp với luyện tập Thái Cực quyền và làm việc đồng áng, hắn đã không còn gầy như lúc mới xuyên qua, trên người có thêm chút thịt, trông đĩnh đạc hơn hẳn. Khuôn mặt hắn cũng đầy đặn hơn, không còn ốm yếu, thêm vào đó tính cách ôn hòa của hắn tạo nên một vẻ ngoài nhã nhặn, lễ độ.
Thế nhân thường nói dung mạo phản ánh tâm hồn, Lục Xuyên quả là người có diện mạo hiền lành, để lại ấn tượng tốt đẹp. Hắn nghĩ, dù Lục tú tài này không có tài nghệ xuất sắc nhưng cũng sẽ không kiêu ngạo tự cao tự đại như người trước mà xem thường kẻ khác.
Lai Phúc hiểu rõ Trần Thanh Sơn muốn hắn giới thiệu người này cho đại bá, vì có ấn tượng tốt với cả hai, hắn ta không ngại dẫn dắt một phen.
Trong đại sảnh quán trà, không có nhiều khách nhân. Hiện tại chưa phải giờ uống trà, thường là sau giờ ngọ đến buổi tối mới là lúc quán trà đông đúc nhất.
Lục Xuyên cùng chưởng quầy ngồi đối diện, Lai Phúc bên cạnh giới thiệu: "Đây là Lục tú tài làng Hoa Khê muốn tìm công việc, ta nghĩ quán trà của chúng ta thiếu một người quản lý sổ sách, chưởng quầy có muốn khảo sát hắn không?"
Chưởng quầy là một người có dáng người thấp lùn mũm mĩm để chòm râu dài, hắn ta vuốt râu nhìn qua Lục Xuyên một lượt.
Trong kinh thành có nhiều người đọc sách, tú tài cũng chẳng hiếm lạ nên chưởng quầy không mấy tôn sùng danh tiếng của Lục tú tài..