Lục Xuyên cầm một túi giấy bước vào cửa lớn của quán trà, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.
Thời gian buôn bán của quán trà muộn hơn so với các cửa hàng khác nên Lục Xuyên không cần đến sớm, mà chỉ cần đợi đến khi xe bò của thôn làng vào thành vào buổi sáng.
Hắn đã làm việc ở quán trà mấy ngày, công việc tương đối nhẹ nhàng, bình thường chỉ cần thu tiền và ghi chép sổ sách.
Trương Chưởng quầy đã sắp xếp cho hắn một phòng nghỉ nhỏ ở hậu viện nên khi không có khách hắn còn có thể luyện viết chữ trong phòng nghỉ.
Lúc này vẫn chưa có khách nào tới, Tiểu Phúc ngồi trong sảnh lớn nhàm chán móc móng tay.
Lục Xuyên vừa bước vào, Tiểu Phúc liền hớn hở.
“Lục tiên sinh, hôm nay ngài ăn gì vậy?”
“Bánh bao của Vương đại thúc không tệ, ta mua vài cái, Tiểu Phúc nếm thử một ít chứ?” Lục Xuyên vừa nói vừa đưa túi giấy qua.
Tiểu Phúc không khách sáo, mở túi lấy một chiếc bánh bao ăn ngay.
Từ ngày đầu tiên làm việc, Lục Xuyên đã học được thói quen mua bữa sáng đến quán trà, mỗi lần đều mua nhiều một chút để chia cho Tiểu Phúc và các tiểu nhị khác.
Người ta nói "nhận ân huệ không thể không biết ơn" nên mọi người trong quán đều chiếu cố Lục Xuyên, nhờ đó mà hắn nhanh chóng thích nghi với công việc ở quán trà.
Sau khi ăn xong bữa sáng, chẳng bao lâu, khách bắt đầu lác đác kéo đến uống trà, ngồi rải rác vài bàn.
Hôm nay quán trà có vẻ đông khách hơn thường lệ.
Ngoài trà và điểm tâm, điểm nhấn thu hút khách nhất chính là Vinh Trai tiên sinh người được mời về từ quán trà khác với giá cao để kể chuyện.
Hôm nay, Vinh Trai tiên sinh sẽ kể một câu chuyện mới.
Nói theo cách hiện đại, chẳng khác gì một thần tượng ra mắt vở kịch mới, dù hay hay không thì người hâm mộ đều phải đến ủng hộ.
Vinh Trai tiên sinh có khá nhiều người hâm mộ. Theo quan sát của Lục Xuyên mấy ngày nay, hơn nửa khách của quán trà đều đến nghe ông kể chuyện.
Vinh Trai tiên sinh thường kể về những kỳ tích, chuyện lạ, du ký nhưng hiện tại vẫn chưa tới giờ ông lên sân khấu.
Người đang đứng trên đài là một nam tử trung niên kể về chuyện tài tử giai nhân như một tiết mục dạo đầu để làm nóng không khí.
Chờ phần mở màn xong, Vinh Trai tiên sinh mới chính thức lên sân khấu.
“Lại nói về Nguyệt Nương, nàng đã dành toàn bộ số tiền tích góp của mình cho Lưu thư sinh để làm lộ phí đi kinh ứng thí. Sau đó, nàng ngày ngày chờ đợi ở Xuân Phong Lâu.”
“Nàng kiên trì bán nghệ không bán thân, mặc dù bà chủ khuyên can rất nhiều lần nhưng Nguyệt Nương không nghe. Nàng một lòng mong đợi tình lang của mình sẽ đỗ Trạng Nguyên trở về chuộc thân và cưới nàng về nhà.”
“......”
“Lưu thư sinh quả nhiên đỗ Trạng Nguyên và được thừa tướng chọn làm phò mã, dự định gả thiên kim cho hắn.”
“Lưu thư sinh vẫn nhớ đến Nguyệt Nương nên không lập tức đồng ý mà thành thật kể lại mọi chuyện với thừa tướng.”
"Nguyệt Nương ở tha phương nghe tin lập tức tới kinh thành. Nàng nói với Lưu Trạng Nguyên: 'Nguyệt Nương tự biết mình xuất thân phong trần, không xứng với Lưu lang, chàng nên cưới một thiên kim tiểu thư làm thê còn Nguyệt Nương cam nguyện rời đi.' "
“Thừa tướng nghe vậy, cảm động trước tình nghĩa của Nguyệt Nương và Lưu Trạng Nguyên. Ông không chỉ gả thiên kim cho Lưu Trạng Nguyên mà còn tự mình chuộc thân cho Nguyệt Nương để nàng làm thiếp của Lưu Trạng Nguyên.”
“Từ đó, Lưu Trạng Nguyên có cả vợ đẹp lẫn thiếp ngoan, cả gia đình sống hòa thuận, hạnh phúc.”
"Hay, nói rất đúng!" Nam tử vừa dứt lời, dưới đài liền có người hò reo, thậm chí còn ném tiền thưởng lên sân khấu.
Nam tử liên tục cúi chào cảm ơn, các tiểu nhị dưới đài cũng nhanh chóng lên nhặt tiền thưởng.
Lục Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, những câu chuyện này đều là hư cấu của mấy thư sinh nghèo, toàn là mộng tưởng viển vông.
"Bang!" Tạ Ninh đập mạnh lên bàn, tức giận nói: “Mấy câu chuyện thoại bản này toàn là thư sinh nghèo nàn mơ tưởng hão huyền.”
“Thiên kim thừa tướng lại có thể để mắt đến hắn? Còn cho một người phụ nữ phong trần làm vợ lẽ? Đúng là không biết xấu hổ, loại người vô ơn phụ nghĩa!”
Liên Hoa vội vàng rót trà đưa qua: “Công tử, uống một ly trà cho bớt giận, không đáng phải tức giận vì mấy chuyện này. Đám thư sinh nghèo ấy không phải vẫn thích viết những câu chuyện như thế sao? Nghe chơi thôi mà. Chúng ta đến đây là để nghe Vinh Trai tiên sinh, ông ấy sắp lên sân khấu rồi.”
Bạch Ngọc vỗ nhẹ sau lưng Tạ Ninh, giúp hắn bình tĩnh lại.
Bạch Ngọc an ủi: “Đúng vậy, chỉ là mấy thư sinh si tâm vọng tưởng thôi, công tử không cần bận tâm với bọn họ.”
Kỳ thực, Bạch Ngọc cũng biết rằng công tử của mình đang nghĩ tới chuyện của bản thân.
Liên Anh Kiệt chẳng phải cũng như vậy sao? Nhận sự giúp đỡ về tiền bạc và tài sản từ Hầu phủ, đỗ tiến sĩ rồi liền bỏ rơi công tử, người mà hắn xem thường chỉ là một ca nhi không xứng mặt.
Công tử rõ ràng rất giận, nhưng lại không thể trả thù.
Chỉ có thể hy vọng tìm được người tốt hơn Liên Anh Kiệt để kết hôn, đó là cách duy nhất để công tử có thể làm được gì đó.
Đại An triều trọng văn khinh võ, văn thần và võ tướng không can thiệp vào chuyện của nhau, cũng chẳng ai đối phó được với đối phương.
Đây cũng là lý do Liên Anh Kiệt dám từ hôn với Tạ Ninh. Hắn đỗ tiến sĩ, trở thành văn thần nên Vĩnh Ninh Hầu phủ không thể làm gì hắn.
Nhiệm vụ chính hôm nay là để công tử ra ngoài giải khuây, không phải để nghe mấy chuyện khiến tâm trạng hắn thêm rối loạn.
Bạch Ngọc và Liên Hoa khéo léo chuyển đề tài, cuối cùng cũng khiến Tạ Ninh bình tĩnh trở lại và ngồi xuống.
Trên đài kể chuyện trong đại sảnh, Vinh Trai tiên sinh cuối cùng cũng bước lên sân khấu.
Tạ Ninh không suy nghĩ nhiều, chỉ tập trung nghe kể chuyện.
Lúc này, từ gian phòng bên cạnh vọng đến tiếng nói ồn ào. Một nhóm vài người vừa từ dưới lầu lên, vào cửa liền lớn tiếng trò chuyện, tất cả đều truyền đến tai Tạ Ninh.
“Vừa rồi dưới lầu nghe kể chuyện, một tiểu thư xuất thân cao quý, dịu dàng thanh nhã còn một người đẹp sắc sảo phong trần, cả hai đều chung hưởng hạnh phúc với Tề nhân. Lưu thư sinh này đúng là có phúc khí!”
“Ha ha ha ha, ngươi ở nhà có thê thiếp mỹ miều còn chưa thỏa mãn sao?”
“À, hoa dại có hương vị riêng mà, những nữ tử phong trần cũng có sức hút riêng của họ.”
Tạ Ninh nhíu mày, toàn là những lời ô uế, định gọi tiểu nhị đến để đổi phòng.
Đúng lúc này, giọng nói của bọn họ bỗng chuyển hướng nhắc đến Liên Anh Kiệt.
Bàn tay cầm dây ngọc của Tạ Ninh khựng lại, y ra hiệu cho người kéo ngọc không cần làm tiếp.
Người nhà họ Tạ vô cùng nhạy cảm với cái tên Liên Anh Kiệt, nghe có người nhắc tới hắn, y liền muốn nghe lén để xem có bắt được nhược điểm gì không.
"Phanh!" Một tiếng vang lớn, tiếp theo là tiếng bàn ghế đổ vỡ cùng với tiếng kêu thét chói tai.
Tiếng động này lập tức lấn át tiếng kể chuyện dưới lầu, cả đại sảnh im bặt trong một khoảnh khắc, mọi người theo bản năng ngước mắt nhìn lên lầu.
“Ngươi là ai? Dám đánh chúng ta! Ngươi có biết chúng ta là ai không?!”