Bàn Tuấn vội vàng kéo Vương Tử Khải xuống gầm bàn, cảnh sát Hoàng thì lấy tay bịt miệng hắn lại.
Bạch Thố lập tức đứng dậy, vội trưng ra bộ mặt tươi cười đáng yêu, cúi đầu xin lỗi mọi người:
"Xin lỗi mọi người nhé, anh bạn này của tôi bị mất trí." Bạch Thố chỉ vào đầu mình: "Chỗ này có chút vấn đề!"
Trong số khách hàng cũng có vài người thức tỉnh, dường như cũng nhìn ra được vấn đề nên đều cười tỏ vẻ thông cảm, rồi tiếp tục ăn uống, trò chuyện. Không khí lại náo nhiệt như cũ.
Bạch Thố ngồi lại vào ghế, nhìn Vương Tử Khải bằng ánh mắt thấm thía:
"Đại ca, tuy thiên phú của anh đứng đầu thật đấy, nhưng cũng không thể phách lối như vậy được! Anh vẫn cần thời gian để âm thầm lớn mạnh. Cổ nhân có câu 'minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng', lỡ như anh bị kẻ khác nhắm vào rồi chết yểu thì phải làm sao? Tương lai ai sẽ dẫn dắt chúng ta gây dựng bá nghiệp đây!"
"Cũng phải nhỉ, "

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play