Từ sân vận động đến cảng Bắc Nam Hải đi bộ mất khoảng nửa tiếng, đi xe thì chỉ mười mấy phút.
Trên mặt nước, tốc độ du thuyền cũng không kém gì ô tô, cho nên Cẩu Phú Quý và mọi người chỉ mất hơn mười phút là tới nơi.
Lúc này đã 9 giờ 15 phút sáng, còn hơn hai tiếng nữa mới tới hạn ba tiếng đồng hồ. Người chạy đến cảng Bắc lánh nạn vẫn chưa nhiều, có thể nói chỉ có một số người ở gần và vài kẻ nhanh chân nhất là đã đến, còn đa số vẫn còn trên đường.
Đa phần công trình quanh cảng đã bị nước bao phủ, thuyền bè neo đậu ở đây phần lớn cũng bị sóng thần “Hoàng Hậu” đánh lật hoặc phá hỏng. Người chạy được đến đây đều tập trung lại dưới mái nhà ba tầng duy nhất còn chưa bị nhấn chìm, mặc áo mưa, áo phao hoặc giương ô chờ du thuyền đến.
Cẩu Phú Quý cùng mọi người cũng đưa người mẹ trẻ vừa tỉnh lại lên mái nhà này. Cô ta liên tục cảm ơn, Cẩu Phú Quý lại lục ba lô, lấy ra thuốc cảm cùng mấy gói Bản Lam Căn đưa cho.
“Chính cô uống một chút, nếu cần thì cho cả em bé uống. Lên thuyền rồi sẽ ổn thôi.”
Người mẹ trẻ cầm thuốc, mắt đỏ hoe, gật đầu lia lịa cảm tạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play