Thịch thịch thịch thịch, tiếng đập vang không dứt bên tai. Cẩu Phú Quý mơ hồ cảm giác như mình đang kích hoạt “thiên phú Đập Đại Sư”, kỹ năng luyện tập không ngừng tăng “+1+1+1+1” điểm kinh nghiệm.
Dù sao cậu cũng thấy, móng vuốt nhỏ đập vào đáy chảo càng nhanh thì lực càng mạnh, tốc độ càng mau. Nếu có nhạc đệm, biết đâu còn có thể gõ ra một khúc nhịp trống vui tai.
Nhưng rất nhanh, một bàn tay to đưa tới, chặn động tác đấm đá của cậu, thậm chí còn định túm lấy phần da sau gáy như muốn nắm giữ vận mệnh.
Cẩu Phú Quý hất cao mày. Dù trên gương mặt nhỏ không có lông mày, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến biểu cảm châm biếm và ghét bỏ đầy phong phú của cậu.
“A a a, đồ khỉ!”
Tui nói cho mà biết! Lần trước để anh bắt được là vì cha không đề phòng, bây giờ thử xem anh có chạm nổi vào một cọng lông ướt óng ánh của cha không?!
Tiểu rái cá biển ôm chặt cái chảo đáy bằng, giống như một con cá quẫy nước, thoát khỏi tay Tạ Thiên Lang, ngẩng cằm bé xinh, đôi mắt tròn đen như nho nhìn anh, cao quý và lạnh lùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play