Không phải giết người, không phải cáo trạng, mà là chút một chút một bức bách, cướp đi thứ họ xem trọng nhất. Quả thực quá đáng hận! Đáng hận đến cực điểm!
Nghe đến đây, Vân Nguyệt vẫn không hề mềm lòng, chỉ cười nhàn nhạt:
“Phụ thân, người làm người cũng đừng quá thiên vị như vậy có được không? Lần đầu tiên Hàn di nương cùng các nàng giết con, người không trách các nàng giết người, ngược lại còn mắng con vì trị thương mà tiêu tiền của người. Con chưa từng đòi tinh thần tổn thất phí, cũng chưa cầu thân thể an dưỡng phí – đã là nể mặt người lắm rồi!
Đêm nay cả nhà các nàng lại tiếp tục bày mưu giết con, người chẳng những không trách tội bọn họ hủy hoại nhà cửa, muốn giết nữ nhi ruột thịt, ngược lại còn trách con và ca ca rảnh rỗi quá sinh trò?
Nếu người cứ tiếp tục bênh vực như vậy, con không làm con gái nữa đâu. Đến lúc tức quá mà về khóc với ngoại công, người cũng đừng trách con!”
Lăng Trọng Khanh nhìn nữ nhi nói từng câu một, tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt, sau đó liền ôm ngực ngồi sụp xuống. Vân Nguyệt nhướng mày, thầm nhủ trong lòng một tiếng: Đáng đời!
Tả tướng chính là tử huyệt của Lăng Trọng Khanh, là điều ông ta sợ hãi nhất. Mà Vân Nguyệt, hiện giờ lại thích nhất là đem “tả tướng” treo bên miệng, nhắc đến từng giờ từng phút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT