“Thật ra di nương cũng chỉ là bảo quản thôi, cũng không lấy của hồi môn của mẹ con đem đi phát tài. Lúc ấy ta cũng nghĩ, Hàn di nương chỉ nên còn giữ ba trăm ngàn lượng bạc cho con, cũng không cần phải tính lãi lời gì cả.”
Lăng Trọng Khanh giải thích, giọng đầy bất đắc dĩ.
“Vậy cũng được.” Vân Nguyệt mỉm cười. “Vậy thì mời di nương đem trả lại số trang sức mà mẫu thân ta để lại. Ta có thể không cần bạc.”
Lăng Trọng Khanh: “…”
Nha đầu chết tiệt này, rõ ràng cố ý! Những món trang sức ấy sớm đã bị bán để đổi lấy ba trăm ngàn lượng bạc kia rồi! Đã qua bao nhiêu năm, giờ lấy đâu ra mà trả?
“Nguyệt Nhi, số trang sức đó… tạm thời không tìm được. Phụ thân cấp con ba trăm ngàn lượng bạc, chuyện này coi như kết thúc đi.”
“Được thôi!” Vân Nguyệt vỗ tay một cái, nở nụ cười rạng rỡ. “Vậy phụ thân cho con mượn trước hai triệu lượng đi. Con thề, trong vòng năm mươi năm chắc chắn hoàn trả.”
Lăng Trọng Khanh: “…!”
Năm mươi năm?! Năm mươi năm sau ông sớm đã thành tro bụi rồi! Nha đầu này rõ ràng là cướp giữa ban ngày! Mượn hai triệu lượng mà đợi năm mươi năm sau hoàn trả, chẳng thà đưa thẳng cho nàng một triệu hai trăm ngàn lượng cho rồi!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play