Thấy bộ dạng giận dữ đến cực điểm của Lăng tổng quản, Vân Nguyệt lại càng vui vẻ, nụ cười trên mặt rạng rỡ như xuân phong, nhưng trong mắt lại mang đầy hàn ý.
“Ta làm sao? Lăng bá, ta còn chưa làm gì quá phận đâu. Chính vì ngươi từng nuôi ta từ nhỏ, ta mới nể tình. Ngươi xem đi, chỉ có con trai ngươi thôi, còn tôn tử của ngươi ta vẫn để lại. Nghĩa là nếu ngươi làm tốt, nhà các ngươi vẫn còn cơ hội truyền đời nối dõi.”
“Ngươi… ngươi muốn chúng ta làm gì? Chúng ta nghe theo ngươi hết! Tất cả đều nghe ngươi!” Lăng tổng quản rốt cuộc hoàn toàn nhận thua, cúi đầu khuất phục.
“Những kẻ nghe lén, ra hết đây cho ta!”
Giọng nói Vân Nguyệt không lớn, nhưng mang theo nội lực, từng chữ như chuông đồng vang dội trong tai tất cả hạ nhân quanh viện.
Chỉ trong chốc lát, tất cả người hầu trong viện của đại thiếu gia đều quỳ rạp trước cửa phòng, toàn thân run lẩy bẩy không dám ngẩng đầu.
“Lăng bá, ngươi vốn là người thân cận bên mẫu thân ta, lẽ ra phải chiếu cố ta và đại ca. Thế mà ngươi lại đi nịnh bợ phụ thân ta, phản bội lương tâm, giẫm đạp lên thể diện của ta và ca ca, không ít lần làm nhục chúng ta, coi thường chúng ta vì không có chỗ dựa. Ngươi… có biết sai chưa?”
“Tiểu thư, nô tài biết sai! Nô tài xin tiểu thư cùng công tử thứ tội! Về sau tuyệt đối không dám phạm lại sai lầm! Cầu xin tiểu thư tha cho cháu trai ta… nó còn nhỏ, mới có một tuổi! Nếu tiểu thư còn giận, xin cứ phạt nô tài, cầu xin hãy buông tha cho người nhà ta!”
Tố Văn và Hạ Diễm cũng bò ra tới cửa, quỳ bên ngoài, liên tục dập đầu cầu xin tha tội.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT