“Sư phụ, người xem đi, trên thân những người này đều có vết thương, ít thì một hai chỗ, nhiều thì đầy rẫy. Nếu quả thực họ là ác linh do Xích Diễm tạo nên, thì những vết thương này hoàn toàn không cần thiết xuất hiện. Nếu đã là ác linh, ai lại cần vết thương làm gì? Chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao? Trên đời có thể có ngẫu nhiên, nhưng quá nhiều ngẫu nhiên, thì đó chính là tất nhiên.”
Thiệu Hoa không nói gì, Tây Môn Long Đình lúc này mới lên tiếng. Từ lúc Vân Nguyệt phát hiện ra các vết thương, trong lòng hắn cũng đã có suy đoán tương tự, chỉ là không dám như nàng, công khai làm thực nghiệm giữa đông người.
Vân Nguyệt gật đầu:
“Ý Long Đình cũng chính là điều ta nghĩ. Sư phụ, chẳng phải người từng được xưng là bách độc bất xâm, đối với độc dược có cái nhìn sâu rộng? Chẳng lẽ đến người cũng không biết họ đã trúng độc gì?”
Thiệu Hoa lắc đầu:
“Bọn họ không phải trúng độc.”
Vân Nguyệt cau mày:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT