Đối với những cao thủ chân chính, quyền lợi từ lâu đã chẳng còn là thứ họ truy cầu. Thứ họ hướng tới là cảnh giới võ học chí cao, là bước vào cõi nhập định, thành tiên siêu thoát. Tất nhiên, với loại người như Vân Nguyệt – hoàn toàn không có huyền lực – thì đám người ấy sẽ chẳng bao giờ dành cho nàng ánh mắt ôn hòa.
“Vừa rồi quốc sư đại nhân có nói, nếu ai tự ý trêu chọc huyền thú mà khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, Thánh cung sẽ không cứu giúp. Vậy nếu huyền thú chủ động tấn công chúng ta thì sao? Thánh cung có bảo hộ an toàn cho chúng ta không?”
“Đương nhiên. Nếu không, lão phu và Lê trưởng lão cũng không đích thân đi cùng các vị.” Chu Ngọc liếc nhìn Vân Nguyệt rồi hỏi: “Tưởng cô nương còn điều gì muốn hỏi nữa không?”
“Không có.”
“Đã không có, từ giờ trở đi, lão phu cùng Lê trưởng lão chính là đạo sư tạm thời dẫn dắt các ngươi vào Càn Khôn Học Viện. Quãng đường từ lúc tiến vào rừng rậm đến khi tới được học viện, ước chừng phải mất hơn ba mươi ngày.
Nói cách khác, suốt ba mươi ngày ấy, chúng ta đều phải vượt qua trong khu rừng rậm rạp này. Mọi người cần nghiêm chỉnh tuân thủ quy củ do ta và Lê trưởng lão đặt ra.”
Lời của quốc sư vừa dứt, liền gây nên một trận xôn xao. Khu rừng rậm rạp ấy vốn dĩ đã đáng sợ, ở một ngày đã đủ tiêu hao tinh thần, vậy mà giờ đây lại phải ở tới hơn ba mươi ngày. Dẫu có Thánh cung nhân bảo hộ, những hoàng thân quốc thích có huyền lực yếu kém cũng bắt đầu sinh lòng lo sợ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT