“Ngươi nửa đêm mang theo nhiều người như vậy, đến chất vấn nữ nhi làm gì? Ta với nàng nào có thân quen gì chứ.”
“Cha, muộn thế này rồi mà người còn dẫn cả một nhóm nam nhân Thánh cung đến phòng ngủ của muội muội, chẳng phải có phần thất lễ sao?” – Lăng Tích Nghiệp vừa kịp tới, liền lên tiếng đỡ lời cho Lăng Thanh Nguyệt.
“Vô lễ! Nơi này là Lăng gia, mọi sự thế nào đều do ta – Lăng Trọng Khanh – định đoạt! Hiện tại Kiều Mộng La mất tích, mà ngươi lại là người cuối cùng nhìn thấy nàng, chẳng lẽ phụ thân nàng đến hỏi một chút cũng là sai sao?”
“Cha, mắt nào của người trông thấy ta là người cuối cùng gặp nàng? Nữ nhi của người bị vị hôn phu của Kiều Mộng La sàm sỡ, người chẳng những không bảo vệ nữ nhi, lại còn dẫn người ngoài đến ép hỏi ta, rốt cuộc đây là ý gì?”
“Lăng Thanh Nguyệt, rất nhiều người đều biết nữ nhi ta lúc đó hướng về phía ngươi để đi săn, ngươi sao có thể không thấy nàng? Nói đi, rốt cuộc ngươi đã làm gì nàng?” – Kiều Khải Hoa giận dữ chất vấn.
“Vị đại bá này, chẳng lẽ ngài đang nói đùa? Ngài lấy gì để nói Kiều Mộng La đi về phía ta săn thú thì ta phải nhìn thấy nàng? Có ai tận mắt thấy ta và nàng cùng xuất hiện?
Hơn nữa, nàng mất tích thì can gì đến ta? Ta nào phải mẫu thân nàng! Ta chỉ là một kẻ bị cho là phế vật không có huyền lực, thì lấy gì hại được nữ nhi ngài?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT