Khương Nhạc Thầm không hề nghĩ đến chuyện để Lâm Vị Nhiên trở thành kiểu người “bốc đồng nhận nuôi chó cho vui”.
“Xin lỗi, Tiểu Khương, cậu nói đúng, nếu tôi nhận nuôi một con chó, quả thực tôi không thể lúc nào cũng ở bên nó.” Lâm Vị Nhiên dừng vài giây, rồi lại mở miệng, “—— nhưng mà, nhà tôi có ba bảo mẫu với một quản gia, thêm cả sân rộng hai trăm mét vuông, chắc con chó sẽ không thấy cô đơn đâu.”
Khương Nhạc Thầm: “……………………”
Khương Nhạc Thầm: “………… Đúng là tôi nhiều chuyện.”
Cậu lo gì chuyện sinh hoạt của con chó chứ, nó có sân hai trăm mét vuông tha hồ chạy nhảy vui vẻ, còn cậu thì chỉ có ký túc xá mười mét vuông, buổi tối ngủ còn lo trở mình sẽ ngã lăn từ trên giường tầng xuống.
Khó khăn lắm mới gặp được một “người nhận nuôi” có phần cứng ưu việt như vậy, bạn học Tiểu Khương lập tức móc đơn xin nhận nuôi động vật cùng tờ quảng bá đưa đến trước mặt Lâm Vị Nhiên, nhiệt tình vô cùng. Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, nếu sau lưng mọc thêm cái đuôi thì giờ chắc nó đã quẫy thành cái quạt máy:
“Lâm lão sư, anh chỉ nhận nuôi một con thôi sao? Nhà anh lớn thế, hoàn toàn có thể nuôi thêm một con nữa, hai con chó còn có thể làm bạn với nhau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT