Văn Quế bất ngờ tiến lên một bước, Khương Nhạc Thầm hoảng hốt né tránh, lại quên mất phía sau chính là cửa lớn của phòng chứa đồ, cả lưng cậu đập mạnh vào cánh cửa, phát ra một tiếng vang nặng nề, bụi mịn gần như không thấy rơi xuống trong ánh nắng sớm, lấp lánh phủ lên trán cậu.
Mái tóc màu xám chì của thiếu niên áp sát, đôi tay hắn nắm chặt vai Khương Nhạc Thầm, khiến cậu đau nhói, muốn giãy ra lại nhận ra từ lúc nào, người mà cậu vẫn xem như em trai – Văn Quế – đã rắn rỏi hơn cậu rất nhiều.
Văn Quế hơi khom lưng, gương mặt tuấn mỹ dần áp sát Khương Nhạc Thầm, khoảng cách giữa hai người thu hẹp đến mức gần như có thể cảm nhận hơi thở hòa vào nhau.
“Cậu thấy sao,” yết hầu Văn Quế lăn lên xuống, giọng khàn khàn, “giữa anh em bình thường, sẽ gần đến thế này à?”
Đôi mắt thiếu niên bị kìm chặt khẽ chớp, vậy mà lại thật sự rơi vào trầm tư.
Bình thường anh em chắc chắn sẽ không sát gần đến vậy, giống như Trương Phi với Quan Vũ sẽ chẳng bao giờ tựa vào tường mà kề sát nhau. Nhưng chuyện này cũng khó nói, vạn nhất Quan Vũ trúng tên độc, Trương Phi chắc chắn phải hút độc giúp hắn thôi. Chỉ là… râu Trương Phi nhiều như thế, chắc chắn sẽ lem hết cả miệng.
Văn Quế: “………… Đôi mắt cậu cứ đảo liên hồi, đến lúc này rồi mà còn thất thần sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT