Các nàng không những không biết ơn, ngược lại còn cho rằng chủ tử chưa cố hết sức?
Thật nực cười, không có chủ tử giúp đỡ, các nàng chỉ có một con đường duy nhất, đó là chết già trong cung.
Mộc Tễ Nguyệt lạnh lùng nhìn những nữ nhân này, vẻ mặt thờ ơ:
"Làm người không nên quá tham lam, đừng mong chiếm hết mọi điều tốt đẹp trên đời."
Vừa muốn tự do, vừa muốn vinh hoa phú quý, lại muốn quyền thế, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Ánh mắt Kỷ phi lóe lên, mặt ủ mày chau thở dài một hơi. "Công chúa, chúng tôi cũng biết người có ý tốt, nhưng chúng tôi thực sự không thể mất đi thân phận mà mình dựa vào để sinh tồn, đó là nền tảng của chúng tôi. Công chúa, xin người hãy giúp chúng tôi, người là Trấn Quốc công chúa, chỉ cần người nói một câu là có thể để chúng tôi bình an trở về."
Nàng đáng thương cầu xin, ai oán vô cùng, mỹ nhân như hoa, mày chau mặt ủ, dáng vẻ khiến người ta không khỏi chạnh lòng thương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play