Giang Thiến Thiến choáng váng đến mức tưởng mình nhìn nhầm, không dám tin, còn dụi dụi mắt mấy lần.
Cô vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Phía trên eo là người, phía dưới lại là... một con hổ?!!!
Gặp quỷ rồi!
Tim Giang Thiến Thiến đập thình thịch, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi vì căng thẳng.
Cô hốt hoảng nói: "Hệ thống, cái quỷ gì thế này?!"
Không phải lại là khách hàng kế tiếp của cô đấy chứ? Cô thực sự không chịu nổi cú sốc nào lớn hơn nữa!
【Ký chủ, anh ta không phải quỷ, anh ta tên là Hổ Phong, là Đại Vương tử của Hổ tộc trong Thế giới Thú Nhân, cũng là vị khách thứ hai mà ký chủ cần tiếp đón.】
Thế giới Thú Nhân à?!
Giang Thiến Thiến ngây người, ánh mắt dừng lại ở nửa người dưới của người đàn ông kia.
Bộ lông trắng mượt như tuyết, nhìn rất đẹp và sang.
Nếu chỉ nhìn phần dưới thì đúng là một con Bạch Hổ tuyệt đẹp. Nếu chỉ nhìn phần trên thì cũng là một anh soái ca hoang dã cực kỳ cuốn hút.
Nhưng vấn đề là… nửa người trên với nửa người dưới kết hợp lại thì... kỳ dị quá!
“Tôi có thể từ chối tiếp đón không?”
Giang Thiến Thiến nuốt nước bọt, trong đầu nghĩ ngay đến cảnh mình bị vị "hổ-nhân" này vồ lấy ăn tươi nuốt sống, chết cũng không có ai lo hậu sự.
Cô vẫn rất yêu đời, không muốn chết sớm.
【Ký chủ buộc phải tiếp đón tất cả khách hàng từ dị giới với thái độ thân thiện và nhiệt tình.】
Giang Thiến Thiến: “…”
Cô ngồi trong xe rất lâu không dám ra, cố trấn tĩnh tâm trạng, nhưng trái tim vẫn đập loạn xạ như trống trận.
Bên trong trung tâm du khách
Hổ Phong đã ngừng tung chưởng đánh vào bức màn vô hình trước mặt, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm cái "hộp sắt màu đen" vừa mới xuất hiện.
Xuyên qua hộp sắt, hắn nhìn thấy một giống cái cực kỳ xinh đẹp.
Làn da trắng nõn, mái tóc mượt mà—tuyệt đối không phải giống cái thuộc Hổ tộc.
Một giống cái xinh đẹp như vậy mà xuất hiện trong bộ tộc hắn, chắc chắn sẽ bị tất cả giống đực tranh nhau giành giật.
Nhưng cô ấy thuộc bộ tộc nào? Hồ tộc chăng?
Nghe nói nữ giới Hồ tộc đều cực kỳ mỹ miều…
Ánh mắt Hổ Phong dừng lại ở phần thân dưới của Giang Thiến Thiến, muốn xác định chủng tộc của cô.
Tiếc là cái "hộp sắt đen" che hết mất rồi.
Hắn chẳng thấy được gì cả.
“Giống cái, ngươi thuộc bộ tộc nào?” – Hổ Phong không nhịn được mở miệng hỏi.
Nghe được giọng hắn, Giang Thiến Thiến hơi ngẩn ra, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
“Hệ thống, sao tôi lại nghe hiểu hắn nói?”
【Ký chủ có thể hiểu tất cả ngôn ngữ của khách hàng đến từ bất kỳ thế giới nào.】
Cô cũng không quá để ý.
Nhưng vẫn hỏi lại một lần nữa:
“Thật sự bắt buộc phải giao dịch sao?”
【Đúng vậy, mong ký chủ nhanh chóng hoàn thành giao dịch.】
Giang Thiến Thiến hít sâu nhiều lần trong xe để lấy dũng khí.
Cuối cùng cắn răng một cái, cầm lấy “Thần khí phun lửa kiêm đèn pin phòng sói” và bước xuống xe.
Đứng trên mặt đất, cô hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Hổ Phong đang đứng trong trung tâm du khách.
Cô bước lên vài bước, nhưng đột ngột dừng lại.
Đôi mắt bỗng mở to, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vừa nãy ngồi trong xe không nhìn rõ, giờ bước gần lại mới phát hiện phía sau Hổ Phong còn có… năm con động vật khác nhau!
Con đầu tiên là gấu trúc với bộ lông đen trắng dễ nhận ra.
Tiếp theo là một con nai, một con bạch hồ, một báo hoa mai đã chết không biết bao lâu, và một con động vật có vằn giống như ngựa mà cô chưa từng thấy, không gọi nổi tên.
Con báo đã chết thì thôi đi.
Nhưng chỉ riêng bốn con còn sống kia thôi là đã quá đủ khiến cô không dám lại gần rồi!
“Hệ thống, chuyện gì đây?! Lúc Cảnh Hoài An đến đâu có đông thế này? Sao giờ lại cả bầy thú vậy?!”
Đừng nói với cô là lần này không chỉ tiếp Hổ Phong, mà còn phải giao dịch với cả đám thú đó!
【Ký chủ không cần lo, bọn chúng chỉ là “hàng hóa” mà khách hàng mang tới để giao dịch.】
Giang Thiến Thiến thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không cần giao tiếp với thú vật.
Cô lấy lại bình tĩnh, tiếp tục tiến lên và đứng tại vị trí cổng chính của trung tâm giao dịch.
Như vậy, dù có biến gì xảy ra thì đám thú kia cũng không thể tổn thương được cô.
Cô cố nặn ra một nụ cười, gượng gạo nhưng vẫn cố gắng thân thiện:
Chào mừng quý khách, đây là Trung tâm Giao dịch Xuyên Thời Không. Tôi là chủ nhân nơi này, gọi tôi là bà chủ Giang cũng được. Xin hỏi quý khách cần giao dịch gì?”
Hổ Phong không đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào đôi chân của Giang Thiến Thiến. Ánh mắt cuồng dã đầy tò mò.
Giống cái này… tại sao chỉ có hai chân?
Cô ấy rốt cuộc thuộc bộ tộc nào? Sao không có lông?
Thật đáng thương, không có lông chắc hẳn bị đồng tộc ức hiếp nhiều lắm.
Hổ Phong bỗng dâng lên chút đồng cảm.
Hoàn toàn không để tâm lời cô nói, càng chẳng buồn trả lời.
Giang Thiến Thiến thì căng như dây đàn, tay siết chặt “thần khí phòng sói” trong tay.
Hắn nhìn chằm chằm mình như thế là sao?
Không lẽ đang tính toán xem nên ăn từ đầu hay đuôi?
Quá khẩn trương, cô lỡ tay bật công tắc đèn pin.
Một luồng sáng mạnh chiếu thẳng vào mặt Hổ Phong.
Hắn bị ánh sáng làm chói mắt, phản xạ lùi lại ngay lập tức, cảnh giác bật cao.
Cảm giác đồng cảm vừa nãy lập tức bay sạch, toàn thân trở nên nghiêm túc và cảnh giác.
“Giống cái! Ngươi đang làm gì?!” – Hổ Phong gầm lên.
Giang Thiến Thiến hoảng hốt, vội cúi đầu, lại vô tình ấn nút xịt lửa!
Một luồng lửa nóng hừng hực phun ra!
Hổ Phong lập tức nhảy lùi lại một bước, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm thứ trong tay cô, vừa sợ vừa tò mò.
Giống cái này lợi hại thật.
Không có lông, nhưng có thể sáng, lại còn phun lửa!
Ngay cả bốn con thú phía sau hắn cũng bắt đầu lùi về, tỏ vẻ cảnh giác, hơi lo lắng bất an.
Thấy dọa được đám thú, Giang Thiến Thiến cũng thấy yên tâm hơn một chút.
Nhưng vẫn không dám bước vào khu vực trung tâm.
Lúc này, giọng hệ thống vang lên:
【Ký chủ không thể hoàn tất giao dịch nếu đứng bên ngoài trung tâm.】
Giang Thiến Thiến nghiến răng, giận đến mức muốn chửi rủa cái hệ thống.
Chửi đủ kiểu thô tục mà cô biết.
Cô đâu có muốn đứng ngoài đâu? Ai nhìn cảnh bên trong mà không sợ cơ chứ?
Dị giới nhiều vô số, sao cứ phải xui khiến cô gặp toàn hàng quái vật thế này?
Nếu cô mà chết ở đây, hệ thống có chịu trách nhiệm không?
Hệ thống im thin thít, mãi mới rụt rè nói:
【Thật ra… ký chủ là chủ nhân khu cảnh, trong phạm vi giao dịch chỉ định, không ai có thể gây tổn thương cho ký chủ cả.】
Biết thế thì nói sớm!
Giang Thiến Thiến tỉnh táo hẳn.
Dù vậy, cô vẫn rất sợ.
Cô chỉ dám bước vào trong một chút xíu, chân sau còn khựng lại, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
Cô lại cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười lần nữa:
“Kính chào quý khách, đây là Trung tâm Giao dịch Xuyên Thời Không. Xin hỏi quý khách cần gì, tôi có thể giúp quý khách tìm được món mình muốn.”
Lần này, Hổ Phong cuối cùng cũng lên tiếng, mắt sáng rực:
“Chúng ta giao dịch?”
“Đúng vậy!” – Giang Thiến Thiến vội gật đầu.
“Ngài cần gì, chỉ cần có vật phẩm tương đương để trao đổi, tôi sẽ giúp ngài tìm được.”
“Vậy ta muốn… thứ trong tay ngươi.”
Ánh mắt Hổ Phong dán chặt vào "thần khí" trong tay Giang Thiến Thiến, tràn ngập phấn khích như thể vừa nhìn thấy con mồi thú vị nhất thế gian.