Sau khi bị Triệu Hi đẩy đi, hai người họ chậm rãi bước về phía tòa nhà giảng đường, vừa đi vừa ngoái lại nhìn xem Triệu Hi có đi theo không.
Bình thường họ không nói chuyện với nhau nhiều, chỉ nhờ vào Triệu Hi làm cầu nối giữa hai người. Ngày thường thì không có cảm giác gì, nhưng chỉ cần Triệu Hi đi mất là cả hai cũng rơi vào im lặng.
Kỷ Giai Dĩnh chắc chắn sẽ có phần cởi mở hơn so với sự hướng nội của Lý Mẫn. Cô ấy nhìn Lý Mẫn một cái rồi mở lời trước: “Thật ra mình có thể tập thể dục được, chỉ cần không phải là cường độ cao hoặc bắt mình chạy 800 mét liền một lúc thì mình làm được. Nhưng mình lại không muốn tập thể dục.”
Lý Mẫn nhìn cô ấy một cái, cũng khẽ nói: “Thật ra mình cũng vậy.”
“Ha ha ha ha, tập thể dục thật sự rất đáng ghét.” Kỷ Giai Dĩnh cười rồi nói: “Mình ghét thì là một chuyện, nhưng bố mẹ mình lại là chuyện khác. Năm mình ba, bốn tuổi, mình đã phải làm phẫu thuật tim một lần, nằm viện mấy tháng liền. Đến khi mới vào cấp hai, mình lại phải làm phẫu thuật gan một lần nữa, lần đó đi cùng mẹ mình, mình đã phải ở bệnh viện một thời gian rất dài. Bố mẹ mình cũng căng thẳng vì căn bệnh của mình, cứ thấy mình chạy nhảy hoặc không biết chăm sóc bản thân là họ lại lo lắng.”
Kỷ Giai Dĩnh nói với chút ngượng ngùng, không biết vì sao mình lại kể những chuyện này, nhưng cô ấy cảm thấy cần phải giải thích một chút.
Cô ấy gãi đầu rồi lại gãi cổ, dường như chỉ như vậy mới làm cô ấy cảm thấy bớt khó chịu hơn, sau đó cô ấy nói: “Mình chuyển đến đây là vì mình lén chạy nhảy ở trường cũ, chơi cùng bạn bè rồi bị mẹ mình bắt gặp. Bà ấy như thể không thở nổi nữa, sau đó cũng chuyển mình đến trường này để bố mình có thể trông chừng luôn, không cho mình vận động gì cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT