Người đàn ông trung niên trông khá thật thà, thái độ cũng vui vẻ, không giống loại người xấu. Nhưng lòng người khó đoán, nhất là giữa đêm khuya, nơi đồng không mông quạnh này, ai biết trong bụng ông ta đang toan tính điều gì?
Trần Tuyết Nhược cảnh giác, theo bản năng định nhắc Yên La cẩn thận kẻo mắc lừa, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe Yên La hỏi cô ấy: “Nhà cô ở đâu?”
“Hả? Nhà em ở thủ đô.” Trần Tuyết Nhược nói xong lại chột dạ, cô ấy nhớ ra thân phận của Yên La, âm thầm nuốt những lời sắp thốt ra.
Cô ấy suýt nữa quên mất thân thể này đang do một chị gái không phải là người điều khiển, căn bản chẳng cần lo lắng gì hết.
Yên La chẳng buồn để ý đến những suy nghĩ phức tạp của cô ấy, cô nghe vậy bèn thẳng thừng gật đầu với người đàn ông trung niên: “Tôi muốn đến thủ đô.”
“Thủ đô?” Người đàn ông tên Mã Đại Viễn là một tài xế chạy xe đêm. Ông ấy sững ra, rồi tự hiểu theo cách của mình: “Được thôi, cô định đi máy bay hay tàu hỏa?”
Yên La: “?”
Yên La cau mày khó hiểu: “Không phải ông chở tôi đi sao?”
Mã Đại Viễn: “…”
Mã Đại Viễn: “???”
Ông ấy chỉ nói cho cô đi nhờ một đoạn đường chứ nói đưa cô đến đó khi nào?
Mã Đại Viễn sững sờ một lúc, cười gượng gạo: "Cô gái, cô đùa tôi đấy à? Từ đây lái xe đến thủ đô mất một hai ngày, tôi có lòng cũng không có thời gian đâu.”
Ông ấy còn phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa chứ.
Vốn dĩ Yên La còn thấy người này xuất hiện đúng lúc, nhìn cũng thuận mắt, vậy mà vừa nghe câu này, cô lập tức không vui: “Ông muốn nuốt lời à?”
Mã Đại Viễn: “…”
Mã Đại Viễn cảm thấy mình bị oan, sao tự nhiên lại thành ra nuốt lời rồi?
“Tôi biết rồi, cô sợ tôi là người xấu nên không dám lên xe chứ gì?”
Nghĩ đến vụ án “cô gái đi nhờ xe đen bị giết” ồn ào một thời gian trước, Mã Đại Viễn dở khóc dở cười, ông ấy cảm thấy như mình vừa tìm ra chân tướng. Ông ấy nghĩ ngợi một lúc, xoay người lục tìm chứng minh nhân dân và giấy phép lái xe đưa cho Yên La: “Yên tâm, tôi không phải người xấu đâu. Tôi ấy mà, chỉ là buổi tối ra ngoài chạy đêm kiếm thêm chút tiền, nên mới nửa đêm xuất hiện ở đây thôi. Cô không yên tâm thì cứ cầm giấy tờ của tôi, hoặc gọi điện báo cảnh sát mở loa ngoài nghe suốt dọc đường cũng được…”
Vừa nói, ông ấy vừa gãi đầu, cười ngượng ngùng: “Tôi thấy cô cũng trạc tuổi con gái tôi, sợ cô đi đường đêm một mình sẽ sợ. Nếu cô tin tôi thì tôi cho cô đi nhờ một đoạn, còn không tin thì… thì gọi cho người nhà, bảo họ đến đón cũng được. Chỗ này trước sau chẳng có làng xóm hay cửa hàng nào, trông có vẻ không an toàn, cô là con gái, tốt nhất nên về nhà sớm đi.”
Yên La nghe mà không hiểu ý ông ấy, cô chỉ biết người này đã “nuốt lời”.
Cô bực bội trong lòng, đưa tay vỗ mạnh lên cửa xe một cái: “Bớt nói nhảm đi, tôi đã nói là muốn đến thủ đô, ông chỉ cần nói có chở hay không thôi?”
Mã Đại Viễn: “…”
Mã Đại Viễn nhìn cánh cửa xe mình bỗng lõm sâu một mảng lớn, cả người đều ngây ra.
Ông... có phải do thức khuya quá nên bị ảo giác không?
“Yên… chị Yên La, hay là để chú ấy chở chúng ta ra sân bay đi. Lái xe phải mất một hai ngày gì đó, xa quá, đi máy bay nhanh hơn, mấy tiếng là tới rồi…”
Trước đó Trần Tuyết Nhược vốn không biết trong lòng Mã Đại Viễn đang tính toán gì nên vẫn im lặng. Giờ thấy ông ấy hành xử đàng hoàng, thật sự không giống kẻ có ý đồ xấu liền không nhịn được mở miệng, tránh để người ta có lòng tốt lại bị dọa sợ.
Yên La biết máy bay là gì, trước khi ngủ cô từng thấy, còn có lần đang bay trên trời suýt đụng phải một chiếc máy bay chiến đấu. Chỉ là lúc ấy máy bay phần lớn dùng để đánh trận, cô chưa từng ngồi thử nên cũng không biết quy trình đi máy bay thế nào.
Nhưng người đang sốt ruột muốn về nhà là Trần Tuyết Nhược, cô ấy đã nói vậy, Yên La cũng không khăng khăng nữa, cô cau mày ngồi vào xe, nói: “Vậy thì ra sân bay đi.”
Mã Đại Viễn nuốt nước bọt, ông ấy không nói gì ngay, tự véo đùi mình mấy cái thật mạnh, sau khi xác định mình không bị ảo giác hay chóng mặt, ông ấy run rẩy đáp: “… Sân… sân bay phải không, không vấn đề gì, mời ngồi vững, chúng ta… chúng ta lập tức xuất phát.”
Giữa đêm khuya khoắt, nơi đồng không mông quạnh, lại gặp một cô gái trẻ hành tung quái dị và sức lực còn lớn đến mức kinh người, đây chẳng phải chính là cảnh mở màn kinh điển của phim ma hay sao?!
Mã Đại Viễn thậm chí còn không dám lau mồ hôi lạnh trên trán, chứ đừng nói đến việc ngoái lại nhìn, ông ấy dồn hết sức bóp chặt lá bùa bình an mà con gái tặng đeo trên cổ, rồi đạp ga phóng thẳng về phía sân bay.
Yên La hoàn toàn không biết mình đã dọa Mã Đại Viễn sợ chết khiếp, cô chỉ thấy ông ấy cuối cùng cũng “biết điều” nên tâm trạng cô cũng tốt hẳn lên. Cô tựa vào cửa kính xe, bắt đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Ban đầu chỉ toàn núi non và ruộng đồng, sau đó tầm mắt dần dần xuất hiện những dãy cửa hiệu san sát, những tòa cao ốc chọc trời, những cây cầu vượt đan cài chằng chịt, những con đường cao tốc rộng rãi thẳng tắp… Yên La thấy mới lạ, bèn hỏi Trần Tuyết Nhược trong lòng: “Giờ là thời đại nào rồi?”
Trần Tuyết Nhược ngẩn ra, vội đáp: “Bây giờ là năm 2019.”
2019… Yên La nghiêng đầu đầy kinh ngạc, thì ra cô mới chỉ ngủ có bảy tám chục năm thôi, vậy mà thế giới đã thay đổi nhiều đến vậy?
Nhìn xem, chiến tranh khắp nơi đều đã biến mất, không còn tiếng súng đạn vang vọng, ngoài phố cũng chẳng thấy xác chết ngổn ngang hay bọn giặc mặc quân phục ngoại bang xuất hiện nữa, khắp nơi đều là cảnh thái bình thịnh thế, khiến người ta khó mà tin rằng chỉ bảy tám chục năm trước, vùng đất này đã từng hoang tàn đến mức nào.
“Mạo muội hỏi một câu… chị… đến từ thời nào vậy?”
Trần Tuyết Nhược vốn rất tò mò về thân thế của Yên La, nhưng cô ấy lại không dám hỏi bừa. Mãi đến khi thấy chị gái chủ động lên tiếng, cô ấy mới rụt rè nói theo.
“Tôi á?” Yên La hoàn hồn, đáp: “Thời của chúng tôi không có khái niệm năm tháng như bây giờ.”
Không có khái niệm năm tháng? Chẳng lẽ chị gái này sinh ra từ thời Thương Chu? Trần Tuyết Nhược suýt ngã quỵ: “Vậy… vậy chị sống ít nhất cũng vài nghìn tuổi rồi nhỉ?!”
“Vài nghìn tuổi?” Yên La cười nhạt, giọng thản nhiên: “Tôi đã hơn vạn tuổi rồi.”
“……”
“???”
Trần Tuyết Nhược suýt quỳ luôn tại chỗ, đây đúng là… tổ tông thật sự!!!
Ngay lúc cô ấy choáng váng thì xe cũng đến sân bay. Mã Đại Viễn cố gắng bình tĩnh, nói: “Ờm… cô gái, đến rồi, cô có thể xuống xe.”
“Ừ.”
Yên La nhấc người định bước xuống, Trần Tuyết Nhược mới chợt sực nhớ ra mình chẳng có đồng nào trong người, không có tiền thì sao mua vé máy bay? Cô ấy vội vàng nói: “Khoan đã! Chị Yên La, đi máy bay phải mua vé, nhưng bây giờ em không có tiền… hay là… hay là mình hỏi mượn chú tốt bụng này ít tiền, rồi bảo chú ấy để lại số điện thoại, khi về nhà em sẽ trả lại gấp đôi…”
“Phiền phức.” Yên La nghe mà nhức cả đầu, không đợi cô ấy nói hết đã vươn tay ra: “Có tiền không?”
Mã Đại Viễn đang âm thầm cầu khấn “ông trời phù hộ” trong lòng: “…???”
“Đi máy bay phải mua vé, mà tôi lại không có tiền.” Giờ Yên La không còn bực Mã Đại Viễn nữa, cô liếc nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của ông ấy, rồi từ lòng bàn tay biến ra một hòn đá nhỏ đen sì: “Đưa tôi tiền, tôi sẽ cứu mạng ông.”
Mã Đại Viễn: “…”
Làm tài xế bao năm, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp cảnh không những không thu được tiền xe, mà còn bị hành khách “cướp” ngược lại.
Ông ấy chán nản đến muốn khóc, nhưng cũng không dám cãi cọ với cô gái không biết là người hay ma này, đành tự nhận xui xẻo, moi ra hơn năm trăm đồng tiền mặt trong ví đưa cho cô.
Về câu nói “tôi sẽ cứu mạng ông” của Yên La, trong lúc bối rối ông ấy có nghe nhưng không để tâm lắm.
“Từng này đủ không?” Yên La nhìn xấp tiền đỏ đỏ xanh xanh trong tay rồi hỏi Trần Tuyết Nhược.
“Từng này chắc chắn không đủ…” Nghĩ đến chuyện bây giờ người ta ít mang tiền mặt theo, Trần Tuyết Nhược ngập ngừng: “Chị mượn luôn điện thoại của chú ấy đi, mình đặt vé online cho nhanh. Còn giấy tờ thì sân bay có thể làm giấy tờ tạm thời, không sao cả.”
Điện thoại? Là cái gì, cầm trên tay mà bay được như máy bay sao?
Yên La mơ hồ, nhưng vẫn lập lại nguyên văn lời Trần Tuyết Nhược.
Mã Đại Viễn: “…”
Ông ấy khổ không nói nên lời, đành lấy điện thoại đưa cho cô. Có điều ông ấy chỉ biết vài thao tác cơ bản như WeChat hay Alipay chứ không rành đặt vé máy bay online. Trần Tuyết Nhược bèn hướng dẫn Yên La cầm điện thoại và làm từng bước một.
Yên La vừa làm vừa ngạc nhiên, cái hộp vuông vuông nhỏ nhỏ này lại chứa đủ thứ kỳ diệu đến thế!
Cô cầm cái “đồ chơi” thú vị ấy, còn không muốn trả lại cho Mã Đại Viễn. Trần Tuyết Nhược thấy vậy vội trấn an: sau này về nhà sẽ mua cho chị cái lớn hơn, tốt hơn, lúc ấy Yên La mới chịu buông tay.
Xong việc, cô búng tay, hòn đá đen nhỏ bay thẳng vào miệng Mã Đại Viễn, rồi vứt lại năm trăm đồng kia và xoay người rời đi.
Mã Đại Viễn không kịp phản ứng, theo phản xạ nuốt hòn đá xuống bụng. Ông ấy lập tức biến sắc, hoảng hốt cúi người móc họng nhưng móc mãi vẫn không nôn ra được, ngược lại còn khiến bụng ông ấy bỏng rát đau đớn.
Mã Đại Viễn thở dốc, sắc mặt tái nhợt, dựa người vào vô lăng, một lúc sau mới cười khổ buông tay, thôi bỏ đi, vốn dĩ cái thân xác này của ông ấy cũng chẳng chống chọi được bao lâu nữa.
Đúng lúc ấy, điện thoại đột nhiên reo lên. Ông ấy giật mình nhìn lại, thấy là con gái Mã Na Na gọi đến. Ông ấy hít sâu một hơi để cố nén đau đớn trong bụng, rồi mới vui vẻ nghe máy: “Con gái, sao con lại dậy sớm thế? Không phải ba đã dặn con ngủ thêm một chút sao?? Mới chưa đến sáu giờ đấy. Thầy giáo chẳng nói rồi sao, học lớp mười hai bài tập nặng và áp lực lắm, phải nghỉ ngơi nhiều, giữ sức khỏe mới được chứ…”
Sân bay cách xa, lúc này trời đã hửng sáng.
“Ôi, ba à, con không buồn ngủ đâu. Ba quên rồi sao? Trưa nào con cũng ngủ trưa ở lớp mà.”
Mẹ của Mã Na Na mất sớm, bao năm nay chỉ còn hai ba con nương tựa lẫn nhau. Cô bé biết ban ngày ba phải đi làm ở xưởng, ban đêm còn tranh thủ lái xe kiếm thêm, cực nhọc vô cùng. Ngày nào cô bé cũng dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng và giúp đỡ một số việc nhà, mong san sẻ phần nào gánh nặng trên vai ba. ( app TYT - tytnovel )
Hôm nay cũng vậy, cô bé mỉm cười nói: “Vài hôm trước chẳng phải ba thấy dạ dày khó chịu sao? Sáng nay con nấu cháo nấm hương thịt gà rồi, ba mau về ăn đi, ăn xong tranh thủ ngủ thêm một lát. Chứ ngày nào cũng chỉ ngủ lắt nhắt năm sáu tiếng thế này, cơ thể chịu không nổi đâu.”
Cảm giác nóng rát khó chịu trong bụng càng lúc càng dữ dội, Mã Đại Viễn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, suýt chút nữa không cầm nổi điện thoại. Hai tay ông ấy nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch, cố gắng cười để che giấu sự run rẩy trong giọng nói: “Ha ha được, ba về ngay đây. Con đi học nhớ cẩn thận nhé.”
“Con biết rồi mà! Ba cũng lái xe cẩn thận nhé, nếu buồn ngủ thì nghe chút radio hoặc tấp xe vào lề nghỉ một lúc, tuyệt đối đừng gắng sức, lái xe mệt mỏi nguy hiểm lắm đấy.”
“Được rồi, tất cả nghe con gái của ba hết!” Mã Đại Viễn nói xong liền lập tức cúp điện thoại với tốc độ nhanh nhất, rồi không còn chịu đựng nổi nữa, ông ấy nôn ra một luồng khói đen bốc mùi hôi tanh, đau đớn đến ngất lịm đi.
“Xin chào, khu vực trả khách sân bay không được dừng lâu… Ông… ông gì ơi? Ông không sao chứ?!”
Trước khi mất đi ý thức, Mã Đại Viễn nghe thấy giọng của cảnh sát giao thông sân bay, ông ấy muốn nói: “Xin lỗi, tôi đi ngay đây…” Nhưng còn chưa kịp mở miệng, trước mắt đã tối sầm lại.