Lúc này, hai người trong khu vực nghỉ ngơi cũng đã nhìn sang phía này, bọn họ đứng dậy.

Chu Tự rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, vốn định từ chối rồi kéo Giang Nhiêu rời đi trước.

Không ngờ Giang Nhiêu lại nhanh miệng: “Được thôi, không phiền chứ?”

Hạ Nghiên Chu làm động tác mời.

Ba người, một đi trước hai đi sau, cùng bước về phía khu vực nghỉ ngơi.

Chu Tự âm thầm véo Giang Nhiêu một cái, liền bị cô ấy trừng mắt đáp trả. Vừa rồi còn đang lo không biết làm sao để xem cho rõ mối quan hệ mờ ám giữa hai người kia, không phải bây giờ cơ hội đã đến rồi sao?

Chỉ thấy Lưu Sảng bước lên trước hai bước, nhanh chóng đưa tay ra bắt, mỉm cười hỏi: “Không làm phiền cậu chứ?”

Hạ Nghiên Chu dừng lại, bắt tay với anh ta: “Không sao, vẫn còn chút thời gian.”

“Vậy thì tốt quá.” Miệng nói thế, nhưng ánh mắt Lưu Sảng lảng tránh, khẽ quay sang nhìn Giang Nhiêu phía sau, hạ giọng hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Giang Nhiêu không đáp, liếc mắt nhìn anh ta một cái, rồi lại liếc sang Dương Hiểu Đồng đang đứng cạnh ghế sofa. Cô ta đứng đó rất đĩnh đạc, nụ cười dịu dàng, trên môi tô son đỏ màu máu bò, tươi tắn mà rạng rỡ.

Dương Hiểu Đồng lại không để tâm đến hai vợ chồng họ, ánh mắt cô ta dừng trên người khác.

“Nghiên Chu, lại gặp nhau rồi,” Giọng cô ta nhẹ nhàng, thoải mái.

Hạ Nghiên Chu chỉ hơi cong môi đáp lại, xem như chào hỏi.

Nơi này chỉ đặt hai chiếc sofa dài và một bàn thấp bằng đá cẩm thạch. Vì không phải khu vực nghỉ ngơi chuyên dụng nên cũng không xét đến yếu tố tiện dụng.

Hạ Nghiên Chu chọn chiếc sofa gần nhất rồi ngồi xuống.

Dương Hiểu Đồng vốn đã đứng đó nên thuận thế ngồi xuống bên phải chiếc sofa đối diện. Lưu Sảng định trở về chỗ cũ, nhưng Giang Nhiêu đã nhanh chân ngồi xuống giữa, ngăn cách hai người.

Đợi đến khi Chu Tự đi tới thì chiếc sofa bên đó đã không còn chỗ cho người thứ tư.

Cô đứng yên hai giây, bất đắc dĩ phải xoay người sang phía đối diện. Vừa hơi ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của Hạ Nghiên Chu đang nhìn sang. Biểu cảm của anh không quá lạnh nhạt, cũng không hẳn nghiêm khắc, nhưng sự xa cách toát ra từ đôi mày ánh mắt khiến người khác khó mà muốn lại gần.

Chu Tự thầm buồn cười, rõ ràng cô chỉ là người ngoài cuộc, vậy mà lại trở thành kẻ lạc lõng nhất trong tình huống này.

Cũng may, rất nhanh sau đó, Hạ Nghiên Chu đã rời mắt đi nơi khác, đồng thời dịch người sang bên cạnh, nhường lại một chỗ trống. Anh cũng không mấy để tâm đến cô nữa, mà chuyển sang trò chuyện cùng người đối diện.

Chu Tự ngồi xuống, lặng lẽ lắng nghe một lúc mới hiểu rõ tình hình. Hóa ra hôm họp lớp, Hạ Nghiên Chu rời đi khá sớm, Dương Hiểu Đồng không kịp kết bạn WeChat với anh, cho nên đã nhờ Lưu Sảng liên hệ giúp, vì vậy mới có buổi gặp mặt ngày hôm nay.

Giang Nhiêu thì lại không khách sáo chút nào: “Tôi còn tưởng là chuyện gì ghê gớm.” Cô ấy quay sang hỏi Lưu Sảng: “Không phải anh nói hôm nay công việc bận rộn không rời văn phòng được, sao bây giờ lại thong thả như vậy?”

Trước mặt bao nhiêu người, sắc mặt Lưu Sảng nhất thời trở nên khó coi, còn chưa kịp mở miệng thì Dương Hiểu Đồng đã nhanh nhẹn khoác tay Giang Nhiêu, mỉm cười nói: “Cậu đừng giận Lưu Sảng, nếu muốn trách thì trách mình, chính mình năn nỉ cậu ấy đưa mình đến đây.”

Cô ta dừng lại đôi chút, sau đó quay sang nói với Hạ Nghiên Chu: “Tất nhiên, mình cũng mong sau này có thêm cơ hội để hàn huyên với bạn cũ, nhưng hôm nay tới đây là còn một chuyện muốn nhờ cậu giúp. Chỉ là… có phần ngại mở lời.”

Hạ Nghiên Chu đáp khẽ: “Ồ?”

Dương Hiểu Đồng buông tay Giang Nhiêu, hơi nghiêng người về phía trước: “Mình nghe nói quý công ty hiện đang triển khai một dự án khách sạn nghỉ dưỡng?”

Dự án khách sạn nghỉ dưỡng không nằm trong thành phố, phần xây dựng phần thô đã hoàn tất từ đầu năm, hiện tại đang bước sang giai đoạn hoàn thiện nội thất. Mặc dù chưa chính thức khai trương, nhưng chiến dịch truyền thông đã bắt đầu được đẩy mạnh trên nhiều nền tảng lớn.

Hạ Nghiên Chu gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”

Dương Hiểu Đồng đưa danh thiếp ra: “Công ty mình chuyên cung cấp đệm ngủ, trước đây từng hợp tác với nhiều chuỗi khách sạn. Lần này cũng đã liên hệ với bộ phận phụ trách của quý công ty, đáng tiếc là…” Cô ta nhún vai, ba phần dí dỏm bảy phần tiếc nuối: “Vì thế nên hôm đó tình cờ gặp lại bạn cũ, mà lại là Tổng giám đốc của Tập đoàn Cẩm Đồ, mình liền nghĩ biết đâu có thể đi cửa sau một lần.”

Hạ Nghiên Chu tỏ ra rất dễ nói chuyện: “Thì ra là vậy, không vấn đề gì. Tôi sẽ chuyển danh thiếp của người phụ trách cho cậu.” Anh ngả người tựa lưng vào ghế, nói nửa đùa nửa thật: “Chỉ có thể giúp đến đó thôi. Tính tình của người phụ trách đó nghiêm khắc, đôi khi đến tôi cũng không nể mặt. Sau này đàm phán thế nào, vẫn phải xem bản lĩnh của bên cậu.”

Những lời này nói ra kín kẽ, không để lộ sơ hở, nhưng đương nhiên trong lòng Dương Hiểu Đồng đã hiểu rõ mọi hàm ý.

“Dù sao đi nữa, như vậy cũng đã là giúp mình rất nhiều rồi.” Cô ta bất giác khẽ cắn môi, ngập ngừng một lúc rồi nhẹ giọng nói thêm: “Vậy… còn WeChat thì…”

“À, đúng rồi, để tôi.” Hạ Nghiên Chu như vừa sực nhớ, liền dịch người về phía trước, mở khóa điện thoại.

Ở phía đối diện, Giang Nhiêu nháy mắt ra hiệu với Chu Tự, tay cố tình lắc nhẹ cốc trà sữa vẫn chưa uống hết.

Chu Tự hiểu ý, nhưng làm như không thấy.

Giang Nhiêu lại rút điện thoại ra, bắt đầu lướt lướt gì đó.

Không bao lâu sau, Chu Tự nhận được một tin nhắn từ cô ấy: Cái cớ này đúng là cao tay, so với việc đột ngột xin số liên lạc thì vừa chừng mực vừa không mất giá. Dù có hợp tác được hay không, cô ta cũng đã có lời rồi.

Cô vừa đọc xong, một tin nhắn khác lại bật lên: Không biết Hạ Nghiên Chu đã nhìn thấu tất cả, hay là vốn không có chút sức đề kháng nào với kiểu phụ nữ này.

“Phiền cậu một chút.”

Âm thanh vang lên bên cạnh khiến Chu Tự đang nhìn màn hình điện thoại giật mình ngẩng đầu. Mãi đến khi thấy Hạ Nghiên Chu đang hướng về mình, cô mới nhận ra anh đang nói với cô.

“Hả?” Cô quả thực không tập trung vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

Hạ Nghiên Chu nhìn cô, nhắc lại: “Tôi nghĩ mọi người có thể tiện trao đổi liên lạc một chút. Không biết cậu có thấy phiền không?”

Chu Tự ngập ngừng. Trong đầu chưa hình dung ra được tình huống nào khiến sau này bọn họ cần liên hệ, nhưng cũng không đến mức phải từ chối, bèn mỉm cười đáp: “Được.” ( app TYT - tytnovel )

Hạ Nghiên Chu hơi nghiêng người về phía cô: “Cậu quét mã của tôi?”

“Ừm.” Chu Tự cũng xoay người về phía anh, thoát khỏi giao diện tin nhắn, nhấn vào biểu tượng dấu cộng ở góc phải phía trên màn hình.

Kết bạn xong, cả hai đều cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại.

“Chỉnh sửa tên hiển thị ở đâu vậy?” Hạ Nghiên Chu bỗng hỏi.

Chu Tự nghiêng người về phía anh một chút, cùng anh nhìn vào màn hình: “Nhấn vào ảnh đại diện của tôi… rồi góc trên bên phải…”

Cô dõi theo động tác của anh, giúp anh tìm đúng vị trí chỉnh sửa.

“Chu Tự?” Giọng trầm ấm của anh truyền vào tai cô một cách rõ ràng. Lọn tóc lòa xòa bên má khẽ lay động theo hơi thở của anh, lúc này Chu Tự mới nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào, gần đến mức có thể cảm nhận được hương gỗ dịu nhẹ phảng phất từ trên người anh.

Cô khẽ nghiêng người, giữ khoảng cách: “Ừm, là ‘Tự’ trong ‘Tự sự’.”

Hạ Nghiên Chu gật đầu, nhưng thực ra hai ký tự ấy đã được anh nhập xong từ trước.

Lúc này, cao điểm buổi sáng đã gần qua, chỉ còn vài người vội vã chạy qua cổng kiểm soát. Tiếng bước chân vang vọng giữa sảnh lớn mang theo một sự yên tĩnh rộng lớn như trống trải.

Hạ Nghiên Chu kéo tay áo lên xem giờ, chuẩn bị đứng dậy chào tạm biệt.

Đúng lúc này, một tràng bước chân vang lên từ xa đến gần, rồi bất ngờ có người vỗ mạnh lên vai anh.

Hạ Nghiên Chu hơi nghiêng đầu, vừa nhìn thấy người đến vẻ mặt đã thoáng hiện vẻ không vui.

Đó là một cô gái trẻ xinh đẹp, tóc dài thẳng, trang điểm đậm, khoác một chiếc áo lông cáo đen dáng ngắn phối cùng quần ống loe nhẹ. Bên trong chỉ mặc một chiếc áo hai dây nhỏ, giữa trời đông giá buốt nhưng vẫn để lộ vòng eo, nơi có hình xăm phượng hoàng trải dài từ hông lên đến tận cạp quần.

Trang phục như vậy, khoác lên người cô ấy, không những không phô tục mà ngược lại còn mang một nét đẹp táo bạo và sang trọng.

Cô ta chìa tay ra: “Tiền.”

Hạ Nghiên Chu nhíu mày sâu hơn: “Em ăn mặc kiểu gì vậy? Lạnh không ra lạnh, nóng không ra nóng.”

Cô gái cúi đầu liếc qua bản thân, thản nhiên đáp: “Vừa đẹp.”

Hạ Nghiên Chu không buồn tranh luận thêm: “Ai nói cho em biết anh đang ở đây?”

“Trịnh Trị,” Cô gái đáp. “Anh ấy bảo em chờ ở văn phòng anh. Em vừa bước vào thì nhìn thấy anh.”

Hạ Nghiên Chu cúi đầu, chuyển khoản cho cô ấy bằng điện thoại: “Lát nữa anh cũng đến Bắc Đảo, em có thể đi cùng xe.”

“Không cần, em tự đi.” Cô gái vừa nói vừa chăm chú dõi theo màn hình điện thoại của anh, ánh mắt sáng rực. Cô ấy giơ tay định chỉ nhưng lại buông xuống, thì thầm: “Hay anh thêm một con số 0 nữa đi…”

Hạ Nghiên Chu khẽ liếc cô ấy, ánh mắt nhàn nhạt.

Cô gái lập tức im bặt, có vẻ vẫn e dè anh vài phần.

Cuộc trò chuyện giữa hai người không kéo dài quá ba phút, nhưng những người còn lại đều có vẻ mặt khác nhau.

Hạ Nghiên Chu không giới thiệu danh tính cô gái, cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

Dương Hiểu Đồng khẽ vén lọn tóc bên trán, trong ánh mắt không giấu được nét thất vọng và lúng túng.

Giang Nhiêu thì đầy vẻ phấn khích như xem kịch, lại bắt đầu nhắn tin cho Chu Tự, bảo cô đoán xem đó là tình nhân hay bạn gái chính thức.

Chu Tự không buồn mở ra xem.

Sau khi cô gái kia rời đi, trợ lý của Hạ Nghiên Chu kéo theo một chiếc vali đen đến, khom người nói nhỏ: “Hạ tổng, đã đến giờ.”

Lúc này Hạ Nghiên Chu mới buông chân khỏi tư thế bắt chéo, khẽ dậm chân một cái, đứng dậy, nói sẽ hẹn gặp lại vào dịp khác. Trước khi rời đi, anh thoáng liếc người ngồi cạnh một cái, rồi cài khuy áo khoác, nhanh chóng rời khỏi sảnh.

Trịnh Trị đã đậu xe chờ sẵn ở cửa. Đợi anh lên xe, anh ta đưa cho Hạ Nghiên Chu cốc cà phê vừa mua, sau đó lái xe chầm chậm xuống dốc.

Bên trong xe, hệ thống sưởi hoạt động hiệu quả, Hạ Nghiên Chu liền cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt một chút. Lúc này đầu anh vẫn còn hơi nhức, tối qua tham dự một buổi tiệc, uống không ít rượu, lại vật vờ suốt cả đêm.

Cà phê được dùng để tỉnh táo, nhưng là loại pha nhanh, hương vị không được thơm ngon.

Anh nhấp vài ngụm rồi đặt vào giá đỡ bên cạnh. Khóe mắt liếc thấy điện thoại, anh tiện tay cầm lên mở khóa. Trong khung trò chuyện WeChat hiện lên tên Chu Tự, anh bấm vào ảnh đại diện của cô, là một bức chụp chính diện với mái tóc ngắn vừa chạm cổ. Cô mặc chiếc sơ mi trắng rộng, không tạo dáng gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng về phía ống kính. Ánh nắng rất đẹp, gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc mai; dù không cười, nhưng vẫn có thể nhận ra tâm trạng lúc đó của cô rất tốt.

Có lẽ là ảnh chụp từ trước đó không lâu. Kiểu tóc ngắn khiến dáng vẻ có chút giống thời trung học.

Hạ Nghiên Chu chăm chú ngắm nhìn một lúc, sau đó mở phần Nhật ký bạn bè. Trên đó hiển thị “chỉ hiển thị ba ngày gần nhất”, nhưng trong ba ngày ấy hoàn toàn không có nội dung nào được đăng.

Anh khựng lại một chút, khẽ cười chính mình rảnh rỗi quá mức, rồi tiện tay ném điện thoại sang một bên.

Chiếc xe lướt nhanh trên đường cao tốc, cảnh vật ngoài cửa sổ vụt qua liên tiếp.

Đột nhiên Trịnh Trị chợt nhớ ra điều gì, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, tay với lấy túi hồ sơ ở ghế phụ rồi đưa ra sau: “Sáng nay lão phu nhân dặn đặc biệt đưa cái này cho ngài, bảo ngài nhất định phải xem kỹ.”

Hạ Nghiên Chu đón lấy, mở dây buộc, bên trong là một xấp ảnh của các cô gái kèm theo bảng thông tin cá nhân và lý lịch gia đình. Anh lật qua loa vài tấm, rồi nhét lại vào túi, thầm nghĩ: thời đại thông tin rồi mà còn dùng đến mấy trò mai mối cổ lỗ sĩ thế này.

Trịnh Trị liếc vào gương chiếu hậu để quan sát sắc mặt anh, cười nói: “Lại thúc giục ngài đi xem mắt phải không?”

Hạ Nghiên Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, hừ nhạt một tiếng.

“Người lớn mà, lúc nào không mong sớm được thấy con cháu đầy nhà.” Buổi sáng khi lão phu nhân giao hồ sơ, còn nhấn mạnh với Trịnh Trị rằng phải nhắc Tổng giám đốc xem nghiêm túc. Nhưng Trịnh Trị nào dám nói gì nhiều, vị phía sau này lúc vui tính thì vô cùng ôn hòa, nhưng không vừa ý thì sắc mặt đen như mực.

Chỉ là lúc này không đoán được tâm trạng ra sao. Trịnh Trị liền dò xét: “Vài năm nay vẫn độc thân, ngài cũng nên nghĩ đến chuyện yêu đương trở lại rồi chứ?”

Một lúc sau, Hạ Nghiên Chu khẽ nhướn mày: “Yêu đương với ai?”

“Hả?” Trịnh Trị không theo kịp mạch câu chuyện.

“Xen vào hôn nhân của người khác sao?”

Trịnh Trị sửng sốt, linh hồn như bay khỏi xác.

Trong xe thoáng chốc lặng ngắt. Cuối cùng, Hạ Nghiên Chu khẽ bật cười: “Nói đùa thôi.”

---

Sau khi Hạ Nghiên Chu rời đi, Dương Hiểu Đồng cũng tìm cớ rút lui trước.

Ba người còn lại dường như trở nên thoải mái hơn đôi chút. Chu Tự duỗi chân, xoay cổ, đưa mắt quan sát xung quanh một lượt. Nhưng chưa được bao lâu, cô liền nghe thấy vợ chồng Giang Nhiêu ở phía đối diện bắt đầu lời qua tiếng lại bằng giọng nói khe khẽ.

Chính xác mà nói, là Giang Nhiêu đang hờn dỗi.

Cô ấy khoanh tay trước ngực: “Anh nên gột rửa hết những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi. Trước mỗi bước đi sai lệch, hãy nhớ anh là ba của hai đứa trẻ.”

Lưu Sảng lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận: “Em đang nói gì thế, anh không có.”

Giang Nhiêu lạnh lùng hừ một tiếng: “Vừa rồi em thấy anh cười tươi như hoa.”

“Chỉ là bạn học cũ thôi, không lẽ anh phải khóc?” Anh ta vòng tay ôm lấy vợ, làm mặt buồn rầu lấy lòng: “Thế này được chưa? Mặt thế này có ổn không?”

Giang Nhiêu đẩy anh ta một cái.

Lưu Sảng nói: “Sau buổi họp lớp hôm đó, cậu ấy nhờ anh giúp chuyện này vài lần. Là bạn học, anh cũng khó từ chối.”

Giang Nhiêu nhận xét gay gắt: “Tốt nhất sau này anh đừng dây dưa với cái người tên Hạ Nghiên Chu ấy nữa. Các anh vốn không cùng một đẳng cấp. Anh nghĩ là giao lưu tình cảm, còn người ta lại thấy mất thời gian.”

“Em sai rồi. Lần trước bọn anh tình cờ gặp nhau, anh mới nhắc tới chuyện họp lớp, hỏi cậu ấy có muốn tham gia không, cậu ấy gật đầu đồng ý ngay.” Lưu Sảng chỉ tay vào mình, tỏ ý không phục: “Anh cũng là ông chủ một công ty logistics, sao lại không cùng đẳng cấp?”

“Công ty của anh mà cũng gọi là công ty, tổng cộng còn chưa tới mười người.” Giang Nhiêu bắt đầu lạc đề, rồi lại nghiêm mặt cảnh cáo: "Tóm lại, nếu anh đã ăn rác rưởi bên ngoài thì đừng mơ được động đến cơm nhà lần nữa…”

Lời lẽ của cô ấy khá nặng nề.

Chu Tự đang uống nước thì sặc, ho khan mấy tiếng, khẽ ra hiệu bảo cô ấy tiết chế lại.

Giang Nhiêu im lặng.

Ngồi chưa bao lâu, ba người cùng rời khỏi tòa nhà văn phòng.

Chu Tự và Giang Nhiêu còn phải tới trung tâm thương mại mua sắm, Lưu Sảng tạm thời làm tài xế đưa bọn họ đi.

Tối đó về đến chỗ ở, Lương Hải Dương lại đến thêm một lần, lần này mang theo không ít đồ đạc. Anh ta tỉ mỉ liệt kê từng món: nào là bánh chẻo đông lạnh, bánh trôi, rồi kem đánh răng, khăn mặt, dầu gội... từ đồ ăn tới đồ dùng hằng ngày, thậm chí chuẩn bị cả một bộ bấm móng tay.

“Trong vali là quần áo của em, anh đã sắp xếp sơ qua.” Anh ta đứng ngoài cánh cửa sắt, nhìn cô: “Anh biết có khuyên em cũng không ích gì. Đợi em nguôi giận, anh sẽ quay lại đưa em về.”

Chu Tự nói: “Chỉ cần để lại quần áo cho tôi là được, những thứ khác tôi không cần.”

Lương Hải Dương im lặng một lúc, vẻ mặt khổ sở: “Phải đến mức này sao? Em thực sự muốn tuyệt tình đến mức cắt đứt hoàn toàn với anh sao?”

Chu Tự đưa tay mở cổng sắt, kéo vali về phía mình, rồi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Quyết định ly hôn sẽ không thay đổi. Ký vào thỏa thuận là cách tốt nhất để tránh phiền phức cho cả hai. Anh có muốn cân nhắc lại không?”

Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt anh ta trở nên sắc lạnh.

Chu Tự khẽ rùng mình, vô thức lùi lại nửa bước. Cô chưa từng nghĩ rằng đằng sau đôi mắt sâu thẳm ấy lại có thể che giấu sự dữ dội đến như vậy. Cô vô cùng sợ hãi, nhưng lại càng cần có chứng cứ. Gần đây nhà mới lắp camera, cô đã chuẩn bị tinh thần cho một cơn cuồng phong ập đến.

Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Lương Hải Dương chợt dịu lại: “Vợ à, anh không muốn làm em giận. Nhưng ly hôn thì không thể. Chúng ta nói sau đi.”

Anh ta đặt tay lên cánh cổng sắt: “Vào nhà đi, nhớ khóa cửa cho kỹ.”

Giọng anh ta vô cùng bình tĩnh, không rõ là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, hay chỉ là quá cẩn trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play