Sáng hôm sau, Lạc Hàn Diễn quả nhiên rời khỏi Tước phủ.
Với tư cách là phó quan của Tước gia, việc gã tiến vào Tước phủ không hề gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Quản gia cười nói: "Phó quan à, Tước gia có dặn dò gì sao?"
Phó quan thần sắc tự nhiên, không lộ chút sơ hở: "Vâng, chú Trương, cháu đến lấy tài liệu thay Tước gia."
"Ồ, vậy cháu tự vào đi." Quản gia tưới cây, "Lần sau rảnh rỗi thì đến uống trà nhé."
Phó quan: "Vâng."
Quản gia nhìn phó quan đang vội vã bước đi, nụ cười trên môi càng sâu hơn, cho đến khi bóng gã khuất dần. Ông vẫn thong thả tưới nước, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Trước mắt ông là những bụi hoa đuôi chó khẽ đung đưa trong gió. Sau khi Tước phủ sửa lại, những loài hoa quý hiếm đều biến mất, giờ chỉ còn lại đuôi chó và những cây Mộc Thiên Liễu mới được gieo.
Một chiếc xe bay lơ lửng với hiệu năng cao, dừng lại ở Viện nghiên cứu Đế quốc. Một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ bước ra. Trong lòng bàn tay hắn đang ôm một cục lông trắng. Viện trưởng và các nhà khoa học đã đứng xếp thành hai hàng chờ sẵn, thần sắc nghiêm túc. Viện trưởng thấy Tước gia, liền nở nụ cười đón chào.
Ngồi trong lòng bàn tay khô ráo và ấm áp, Mạc Vân Thịnh bị ép ôm lấy quả bóng nhung, yên lặng buồn bực. Cậu chưa bao giờ hối hận như vậy. Đúng là lúc trước không nên ngậm quả bóng chạy khắp nơi, giờ thì mọi người, kể cả Boss, đều nghĩ cậu thích quả bóng nhung đến mức không thể rời miệng. Nhưng làm sao cậu có thể giải thích rằng thực ra cậu đang "mời quân vào tròng" chứ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT