Đệm thịt màu hồng áp sát trên mặt, Lạc Hàn Diễn cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại của mèo nhỏ. Không hiểu vì sao, tâm tình vốn căng thẳng của hắn lại dịu xuống. Tìm cảm giác yên bình từ một con mèo con là điều chưa từng nghĩ đến đối với một công tước của Đế quốc. Tuy nhiên, khi bế tên nhóc trong lòng bàn tay, bất kể là về tinh thần hay thể xác, hắn đều không hề cảm thấy ghét bỏ.
Hơn nữa, thân phận thật sự của con mèo này thuộc về hắn.
Móng vuốt nhỏ không có mấy sức lực, nhưng Lạc Hàn Diễn vẫn hiểu được tiểu gia hỏa đang cố gắng truyền đạt điều gì. Hắn đè xuống cảm giác tiếc nuối thoáng lướt qua, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gảy qua chiếc móng đã giơ lên câu lấy hắn.
Quản gia chỉ cười mà không nói. Chờ Tước gia và mèo nhỏ tương tác một lúc, ông mới nhắc nhở: "Thưa Tước gia, bữa tối đã chuẩn bị xong."
Lạc Hàn Diễn khẽ gật đầu, cả người mặc trang phục bằng nhung bước vào. Cứ như thể hắn không hề thấy một cục bông mềm mại đang vươn móng vuốt nhỏ múa may trong không khí. Nam nhân khí chất cương nghị, đường nét đĩnh bạt, cả người toát lên vẻ mạnh mẽ đủ khiến người khác nín thở. Ấy vậy mà lúc này lại bất ngờ cúi lưng, nhặt lấy một quả cầu lông bị vứt sang bên.
Mạc Tiểu Thịnh vốn đang vẫy vùng, bỗng dưng thấy trước mắt một quả bóng lông, theo bản năng cậu vươn bốn móng vuốt nhỏ ôm lấy. Chờ ôm chặt rồi mới đột nhiên nhận ra điều bất thường, cả con mèo đều không ổn.
"Meo meo meo!"
Bộ dáng con mèo ôm bóng thật vô cùng đáng yêu. Trong lòng Lạc Hàn Diễn cũng không nhịn được mà thấy buồn cười, gương mặt lạnh lùng cũng vì thế mà dịu đi mấy phần.
"Ngoan."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT