Tô Mộc Vũ uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói: "Khi ta họp, không có nội gián. Sở dĩ bị đối phương đoán trước hành động của ta hoàn toàn là vì Lăng Ngự hiểu rõ ta."
Thời Minh Phong cười lạnh. "Cái tên Lăng Ngự này đúng là dai như đỉa. Nhưng nghe một kẻ điên như vậy lại hiểu rõ về ngươi như thế, sao ta lại cảm thấy khó chịu như vậy?"
Tô Mộc Vũ đột nhiên giơ tay lên, ôm lấy khuôn mặt Thời Minh Phong, nhẹ nhàng hôn một cái. "Ngươi cũng ghen à?"
"Ghen nhiều tốt cho sức khỏe." Thời Minh Phong nhướng mày, nói một câu không biết xấu hổ. Hiện tại hắn chủ yếu là không biết xấu hổ trước mặt Tô Mộc Vũ để mối quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết.
"Dù sao thì, Lăng Ngự và ta cùng một trại trẻ mồ côi. Bao năm qua, hắn vẫn luôn chú ý đến ta, quen thuộc với hành vi, kiểu mẫu hoặc logic suy nghĩ của ta, cũng là rất bình thường."
"Vậy ngươi có hiểu về hắn không?" Thời Minh Phong nghiêm túc hỏi.
Tô Mộc Vũ khựng lại, bất đắc dĩ nói: "Nếu ta nói không hiểu thì chắc chắn là lừa ngươi. Nhưng nói hiểu thì ngươi..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT