“Đường Dật, không thể nói chuyện với tam ca như vậy.” Mộ Dung quay đầu nhìn nàng một cái, diễn xuất ăn ý, hoàn toàn theo như kế hoạch dự liệu.
“Ồ.” Đường Ức bĩu môi, không nói nữa.
Kiều Vân Tích nhìn cảnh tượng hoang đường này, khó khăn nhìn Mộ Dung, “Mộ Dung, ngươi, ngươi sao có thể ở bên một người không rõ lai lịch như vậy? Ngươi có biết tâm tư của nàng ta là gì không?”
Mộ Dung cúi đầu, lạnh lùng nói, “Ta không cần biết tâm tư của nàng ta là gì, chúng ta cùng uống rượu, mỗi người tùy theo ý muốn, ta giữ nàng ta một đêm, nàng ta mời ta ăn sáng, phân rõ rạch ròi, sau này cũng không nhất định gặp lại, không phải rất tốt sao?”
“Nhưng, đối xử với tình cảm sao có thể tùy tiện như vậy? Ngươi sẽ bị tổn thương đó…”
“Tam ca,” Mộ Dung nói, “Không phải ai cũng giống như ngươi, theo đuổi thứ gọi là tình cảm hoàn mỹ, thế giới này vốn dĩ không hoàn mỹ, ngươi về đi, chúng ta đi ăn cơm đây.”
Mộ Dung và Đường Ức cùng nhau vòng qua Kiều Vân Tích, đi về hướng ngược lại, lên xe, hai người trực tiếp rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play