Lãnh Phương Dĩ nghiêm túc đáp lời, “Con nhớ rồi, ông nội.”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, An Tiểu Nguyệt nghĩ, nàng học y không nhất thiết phải làm bác sĩ lâm sàng.
Khi đã cố định ở một khoa, bệnh có thể điều trị luôn chỉ có từng đó.
Thậm chí bác sĩ tim phổi, khi gặp bệnh về hệ tiết niệu, bọn họ cũng không thể tùy tiện nói ra một hai loại thuốc điều trị.
Ý nghĩ không muốn làm việc ở bệnh viện của An Tiểu Nguyệt ngày càng mãnh liệt, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ thông, tự nhiên sẽ không nói cho mọi người biết.
Trước khi nghĩ rõ con đường phía trước sẽ đi thế nào, nàng sẽ không hé răng nửa lời.
Người nhà sẽ luôn là chỗ dựa cho nàng, để nàng cứ thoải mái làm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play