Kỷ Ngộ Bạch trong lòng thầm đếm, câu hỏi của tiểu cô nương bốn chữ, câu trả lời của hắn hai mươi bảy chữ. Gấp sáu lần, nói đúng là hơi nhiều. Kỷ Ngộ Bạch cắn chặt môi, tiểu cô nương nếu còn nói, hắn sẽ trả lời ngắn gọn súc tích, tiểu cô nương không thích nói nhiều lời, nói trọng điểm, nói trọng điểm.
Hắn đang thầm niệm “nói trọng điểm” thì Chung Linh Hỉ lên tiếng.
“Ta nghe Tiểu Nguyệt nói, ngươi là uống rượu say mới sinh bệnh?”
“Đúng.” Một chữ, trả lời rất tốt.
Trong đầu Chung Linh Hỉ là hình ảnh bố mẹ Kỷ mệt mỏi rã rời, hai vị phụ huynh dù được bảo dưỡng tốt, dù sao cũng đã có tuổi, thức đêm, biến động cảm xúc gây ra tổn thương, không phải ngủ một giấc là hồi phục được.
“Bố mẹ ngươi rất lo cho ngươi, bố ngươi đã thức canh ngươi cả đêm, mắt đỏ hoe, mẹ ngươi lo lắng khóc, đến Phó Viên tìm Tiểu Nguyệt, bà ấy hy vọng ta nói với ngươi một tiếng, để ngươi đừng làm việc quá sức như vậy.”
Kỷ Ngộ Bạch biết nàng muốn nói gì, tay giấu dưới chăn vô thức nắm chặt lại, siết chặt ga trải giường. Hắn không muốn nghe, chỉ cần tiểu cô nương không nói ra, hắn sẽ không bị thất sủng, hắn còn có thể tự lừa mình rằng, tiểu cô nương không từ chối hắn, hắn còn có cơ hội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT