Chiếc rửa bút được bảo quản vô cùng hoàn hảo, có giá trị sưu tầm rất cao. Nhưng kỳ lạ thay, chỉ có vài người trả giá, những người khác dường như không mấy mặn mà với món đồ này, cuối cùng nó được bán với giá ba triệu.
Hoắc Cảnh Chiêu hạ giọng giải thích, “Thứ tự đấu giá là từ nhẹ đến nặng, cổ vật càng về sau càng quý giá. Mọi người đều đã xem qua tất cả các món đồ đấu giá trong sổ tay đấu giá trước đó, chắc hẳn đều có món đồ mình ưng ý, nên ban đầu tất nhiên phải giữ sức.”
“Ồ~” Kỳ Miểu bỗng nhiên hiểu ra, nhưng rồi nàng lại không hiểu nữa, “Trong tiểu thuyết, tổng tài không phải luôn mở miệng là vài trăm triệu sao? Ở đây mọi người mua đồ còn phải xem tiền à?”
“Ngươi nghĩ gì vậy,” Hoắc Cảnh Chiêu giơ tay gõ nhẹ vào trán nàng, “Trường hợp đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi. Bình thường thì công ty nào có thể xuất ra vài trăm triệu tiền mặt cùng lúc? Không sợ đứt gãy chuỗi vốn của công ty sao. Tổng tài trong cuộc sống thực tế cũng không sử dụng tiền tự do như vậy đâu.”
“Vậy làm tổng tài có ý nghĩa gì, còn không bằng ta tự tại.” Ít nhất tiền của nàng có thể tùy ý sử dụng.
Hoắc Cảnh Chiêu cười.
Món đồ đấu giá thứ hai là một pho tượng Phật Tam thải thời Đường, lần này người trả giá nhiều hơn món đầu tiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT