“Phụt.” Khổng Tịch Nghiên bị Lạc Trăn Huyên chọc cười bởi trò cười quê mùa này, nàng đẩy hắn một cái: “Một trò cũ rích, ngươi còn muốn gọi lại bao nhiêu lần?”
“Cho đến khi ngươi không còn bị ta chọc cười nữa.” Lạc Trăn Huyên nhìn Khổng Tịch Nghiên chăm chú, hắn nắm chặt tay Khổng Tịch Nghiên: “Cho đến khi chúng ta tóc bạc phơ, ngay cả sét đánh cũng cảm thấy không lịch sự với ta.”
Khổng Tịch Nghiên nghe lời Lạc Trăn Huyên nói, ngước mắt nhìn hắn: “Ta là quái vật đó.”
“Ai nói?”
“Hắn.” Khổng Tịch Nghiên chỉ vào Mạnh Tịch Triều dưới chân Lạc Trăn Huyên.
“À, ta còn tưởng sao tự nhiên thấy hơi cấn chân từ lúc nào, hóa ra còn có một đống rác ở đây à?” Lạc Trăn Huyên vừa nói vừa giẫm đạp lên người Mạnh Tịch Triều.
“Ngươi cái đồ…” Mạnh Tịch Triều vốn đã bị Khổng Tịch Nghiên đánh cho không động đậy được, giờ lại bị Lạc Trăn Huyên giẫm đạp, tức giận run rẩy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play