Thấy cảnh này, Lạc Thanh Thần suýt nữa không thở nổi: "Ai! Ai cho phép ngươi đến!"
"Chẳng phải người của ngươi mời ta vào Lạc thị sao?" Lạc Trăn Huyên nhìn Lạc Thanh Thần đạm mạc: "Tuổi này đã mắc bệnh lú lẫn rồi, chẳng phải là một loại báo ứng sao?"
"Ta sai người đưa ngươi đi phòng họp, ai cho phép ngươi đến đây!" Lạc Thanh Thần giận dữ quát: "Cút ra ngoài!"
"Từ khi ta nhớ chuyện là đã chơi ở đây rồi, khi nào đến lượt ngươi cho phép?" Lạc Trăn Huyên đưa tay vuốt ve mặt bàn trước mặt, đối với mỗi vết tích trên đó đều nhớ rõ như lòng bàn tay: "Chỗ này là lần đầu tiên ta dùng máy đóng ghim, không cẩn thận làm xước. Còn chỗ này, là lần đầu tiên ta dùng con dấu của ông nội..."
"Ngậm miệng!" Lạc Thanh Thần nghe Lạc Trăn Huyên nói, trong lòng bị một đám lửa ghen thiêu đốt đau đớn.
Lão già thiên vị đó, rõ ràng mình mới là con ruột của hắn, kết quả thì sao!
"Tức giận rồi sao?" Lạc Trăn Huyên cười khẩy, ngả người ra sau tựa vào ghế tổng giám đốc: "Ngươi nói với Tịch Nghiên nhiều lời vô ích như vậy, chẳng phải là muốn ta đến tìm ngươi sao? Sao nào, ta còn chưa làm gì cả, ngươi đã không chịu nổi rồi sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT