“Sư phụ ơi, bao giờ con mới được ăn lẩu, cay que, kem ạ?” Trường Thọ đối với sự nghiệp tương lai không có ý kiến gì, nhưng cái món lẩu, cay que, kem này, hắn rất muốn ăn.
“Ta nghĩ xem.” Khổng Tịch Nghiên đếm ngón tay: “Nếu ngươi năm nay mùa đông không phát bệnh thì năm sau mùa xuân có thể ăn một gói cay que, mùa hè có thể ăn một cây kem, mùa đông có thể ăn hai lần lẩu.”
“Còn phải đợi một năm nữa!” Vai Trường Thọ rũ xuống, cuối cùng lại đưa tay vỗ vỗ má mình: “Được rồi, vậy đợi đi!”
Nhìn Trường Thọ như vậy, Lạc Trăn Huyên không khỏi có chút thương cảm cho hắn, rõ ràng là đang tuổi thèm ăn, thích ăn.
“Sư phụ, ta đi tọa thiền.” Trường Thọ quay đầu liền vào phòng Lạc Trăn Huyên ngồi xếp bằng.
Hai ngày nay, hắn đều ngủ chung phòng với Lạc Trăn Huyên.
Khổng Tịch Nghiên cho hắn thêm một chiếc giường nhỏ trong phòng Lạc Trăn Huyên, thấy giường thì Trường Thọ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Vốn còn tưởng phải ngủ cùng sư nương, ta còn hơi căng thẳng đây, may quá may quá!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT