"Ngoại." Vừa nhìn thấy ngoại mình, Lạc Trăn Huyên lập tức cung kính đứng dậy: "Ngoại cũng chưa nghỉ ngơi sao?"
"Người lớn tuổi, ngủ nhẹ." Tô gia chủ đối với Lạc Trăn Huyên vẫy tay ra hiệu hắn ngồi xuống nói chuyện: "Buổi đấu giá tuần sau nếu ngươi có món đồ nào thích cứ nói với quản gia, ta đều giúp ngươi giữ lại."
"Ta không hứng thú với đồ cổ và tranh vẽ."
"Vậy ngươi hứng thú với cái gì?" Tô gia chủ hai mắt hàm chứa ý cười: "Tiểu cô nương nhà họ Trọng sao?"
Nghe lời Tô gia chủ nói, Lạc Trăn Huyên hơi sững sờ, sau đó liền nhớ tới hai lần gặp chuyện, đi cục cảnh sát đón hắn đều là tâm phúc của Tô gia chủ, có lẽ đã nói gì đó với lão gia tử: "Ngài hiểu lầm rồi."
"Trọng Ương Ương... là tên của nàng ấy chứ?" Tô gia chủ hồi tưởng lại tên con gái của Trọng Khải Cường: "Một tiểu cô nương khá xinh đẹp."
"Ngoại, ngài hiểu lầm rồi!" Lần này giọng của Lạc Trăn Huyên rõ ràng kiên quyết hơn nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT