Còn Tống Ôn Noãn đối với yêu cầu của mình rất cao, vì muốn ở lại Hải Thị, vì đạt được danh hiệu tốt nghiệp xuất sắc, đối với luận văn tốt nghiệp kia là muốn tốt hơn nữa.

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ cố lên, luận văn của tỷ nhất định có thể đạt xuất sắc.” Tất Kiều An cười tủm tỉm cổ vũ Tống Ôn Noãn.

“A, cho ta mượn lời hay rồi.” Tống Ôn Noãn nghe lời khen cũng vui tươi hớn hở.

Tất Kiều An nằm trên giường cầm điện thoại di động lên, nhìn xem ngày, năm 2257 ngày 3 tháng 6, đây là một năm trước tận thế a, thời gian một năm mình hoặc nhiều hoặc ít có thể làm chút chuẩn bị.

Tất Kiều An cầm điện thoại di động nhìn tin tức, nhìn lại tiểu thị tần liền đến trưa, cùng Tống Ôn Noãn đi phòng ăn ăn cơm.

“Ta muốn ăn thịt kho tàu, muốn ăn đùi gà to, muốn ăn sườn chua ngọt, muốn ăn súp lơ và đậu hũ Ma Bà.” Tất Kiều An nhìn thực đơn trên cửa sổ cảm giác nước bọt đều tràn ra.

“A, ngươi ăn nhiều như vậy được à? Thiếu hai món, lần sau lại đến ăn. Nói lại, ngươi không phải từ trước đến nay đều không ăn thịt kho tàu sao?”

“Lâu rồi không ăn, hơi nhớ.”

Tất Kiều An gọi một phần thịt kho tàu, một phần súp lơ, một phần cơm nhỏ. Tống Ôn Noãn gọi một phần cơm cà chua trứng gà.

Tất Kiều An đẩy hai phần đồ ăn vào giữa, nói: “Ôn Noãn tỷ cùng nhau ăn đi.”

Nói xong, liền gắp thịt kho tàu từng miếng từng miếng ăn, ừm, ăn ngon thật, lâu rồi chưa ăn thịt, đừng nói thịt, phải nói là lâu rồi chưa ăn no cơm.

Ăn ăn, nước mắt cứ tuôn ra.

“Ai nha, Kiều An, ngươi thế nào vậy, sao còn khóc?” Tống Ôn Noãn ngẩng đầu lên phát hiện Tất Kiều An đang chảy nước mắt, mau chóng từ túi xách lấy khăn giấy, lau nước mắt cho Tất Kiều An.

“Cảm ơn Ôn Noãn tỷ, ta không sao, chỉ là cảm thấy quá hạnh phúc, muốn ăn gì liền có thể ăn vào cái gì, cảm giác thật sự là siêu cấp hạnh phúc.” Tất Kiều An cầm lấy khăn giấy lau nước mắt rồi đĩnh đạc nói.

“Hắc hắc, ngươi vui vẻ là được rồi!” Tống Ôn Noãn thực sự không hiểu ăn một bát thịt kho tàu có gì hạnh phúc, nhưng cũng không cần thiết phải xoắn xuýt chuyện này.

Tất Kiều An cũng không để ý, sau khi ăn xong bữa trưa liền cùng Tống Ôn Noãn về ký túc xá.

“Emma, hai người các nàng đều trở về đây rồi.” Tống Ôn Noãn nhìn thấy cửa không khóa, gõ cửa rồi đẩy cửa vào.

Tất Kiều An đi theo phía sau, liền nhìn thấy một khuôn mặt trong ký ức và một khuôn mặt mới gặp hôm qua.

“Hai chúng ta hôm nay đi hội tuyển dụng, tìm công việc phù hợp khó quá.” Giang San San ngồi phịch xuống ghế của mình, rũ đầu.

“Đó là do ngươi yêu cầu quá cao, kỳ thật vẫn có rất nhiều công việc, chúng ta tìm thêm tìm thêm tổng sẽ tìm được việc phù hợp.” Trần Cẩm vẫn là ngữ điệu ôn nhu như vậy an ủi khích lệ nói.

Tất Kiều An trên mặt không biểu lộ gì, kỳ thực đôi tay nắm chặt, móng tay đều sắp bóp vào thịt. Tất Kiều An trong lòng không ngừng khuyên nhủ mình, bình tĩnh, bình tĩnh, phải bàn bạc kỹ hơn.

Lúc này Trần Cẩm, cao 165cm, dáng người lồi lõm, khuôn mặt kia có đôi mắt to hai mí, có chút lông mi cong vểnh, sống mũi cao ngạo, khóe miệng hơi nhếch lên, da thịt trắng nõn, mái tóc cắt ngang trán, mái tóc đen thẳng, lại phối hợp với giọng nói nhu mì, quả nhiên là rất có khí chất nữ thần, không trách là ánh trăng sáng trong lòng rất nhiều nam sinh.

“Đó là do ngươi, chuyên nghiệp của ngươi tốt, dung mạo xinh đẹp, đương nhiên nhận được rất nhiều lời mời. Ta thì không giống, tìm công việc tốt thật khó!” Giang San San dang hai tay, trợn trắng mắt, biểu thị mình rất bất đắc dĩ.

“Hơn nữa a, các ngươi đều là người Hải Thị, tìm công việc tương đối gần là có thể sinh hoạt.

Ta là cô nương nơi khác, còn phải cân nhắc thuê phòng gì gì đó, lương quá thấp đều không đủ sinh hoạt.

Nói lại, lúc đầu ta làm sao lại chọn chuyên ngành marketing này chứ?” Giang San San cầm sách vở đập một cái vào đầu oán hận nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play