“Nhưng mà, dù có thi đậu thì lương cũng không cao đâu. Ngươi nói ngươi chuyên ngành luật, dù không vào công ty lớn thì cũng có thể vào văn phòng luật sư mà, lương rất cao.” Giang San San bĩu môi, cảm thấy Tất Kiều An thật sự không lý trí.

Tất Kiều An cũng không để ý, cười cười, “Lương không quan trọng, ta chỉ là không muốn làm việc quá mệt mỏi. Ta coi như có nhà rồi, chỉ cần có cái việc làm đủ ăn là được rồi. Hơn nữa, ta còn có vị hôn phu.”

Nói đến đây, Tất Kiều An còn đặc biệt đắc ý, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

“Hắc, thật khiến người ta ao ước ghen tị a, ai, cái này yêu đương chua xót quá!” Giang San San lắc đầu.

“Ngươi tìm việc làm không thuận lợi mà, muốn không thử một chút?” Tất Kiều An tuy không thể nói rõ, nhưng dẫn dắt một chút thì vẫn có thể.

“Không được, ta sau khi tốt nghiệp còn phải thuê phòng, mấy đồng lương đó không đủ dùng, vẫn là công ty lớn cho lương cao.”

“San San, cái khảo thí này giải quyết hộ khẩu đó.”

“Thật sao? Nếu cho tạm trú thì ta sẽ thi!” Giang San San nghe xong liền kích động. Phải biết những công ty lớn đó cũng không cho tạm trú.

“Ừm, không lừa ngươi!”

“Tốt tốt tốt, ta cũng tham gia. Kiều An, ngươi không phải mua hai bộ sao, bộ này cho ta đi.”

Tất Kiều An vốn là mua sách cho Thẩm Ngạn Minh, Giang San San đã mở lời, cho nàng trước cũng được, về nhà trước đó mua một bộ nữa là được.

“Ôn Noãn tỷ tỷ, ngươi có muốn thử không?” Tất Kiều An đưa sách cho Giang San San xong, hỏi Tống Ôn Noãn.

“Báo tên thử một chút đi, dù sao cũng không tốn nhiều thời gian.” Tống Ôn Noãn gật đầu. Nàng là hộ khẩu của một huyện nào đó ở hải thị, cho nên phúc lợi tạm trú đối với nàng không có quá nhiều sức hấp dẫn.

Giang San San lấy ra một bản đưa cho Tống Ôn Noãn, “A, dù sao có hai bản, hai chúng ta cùng dùng, đổi nhau xem là được rồi.”

Tống Ôn Noãn nhận lấy, cười gật đầu.

Một tuần nữa trôi qua, cuối cùng Tất Kiều An cũng nhận được điện thoại của Thẩm Ngạn Minh nói muốn đến đón nàng. Tất Kiều An thu dọn tài liệu của mình, chào tạm biệt bạn cùng phòng rồi vui vẻ chạy về phía cổng trường.

“Nhanh nói đi, gần đây ngươi đã làm gì?” Vừa về đến nhà, Tất Kiều An nhìn đầy đủ các loại quà tặng và giỏ quà trong phòng khách, hỏi.

“Đây đều là người đến thăm ta tặng.” Thẩm Ngạn Minh ôm Tất Kiều An vừa cười vừa nói.

“Ngươi tung tin bị bệnh nặng ra không phải là để nhận quà sao? Hơn nữa, trạng thái này của ngươi trông giống như người bị bệnh nặng sao?”

“Tin tức không phải ta thả ra, chẳng qua chính hợp ý ta, Kiều An, ta đem ta danh nghĩa cổ phần bán.” Thẩm Ngạn Minh nhìn chằm chằm tất Kiều An con mắt, muốn nhìn tất Kiều An phản ứng gì.

“Bán? Cũng tốt, dù sao cũng chỉ có một hai năm quang cảnh, bán ngươi liền không cần phí công phí sức, những năm này ngươi cũng quá cực khổ.” Tất Kiều An không có chút nào cảm thấy đây là vấn đề.

“Ta hiện tại từ một cái giới kinh doanh tinh anh biến thành người dân phổ thông, một điểm địa vị xã hội cũng chưa có a.”

“Đều là hư, ta không thèm để ý, chừng hai năm nữa, ngay cả tiền đều không được việc, muốn những cái kia quang hoàn có làm được cái gì. Lại nói, trước kia chằm chằm ngươi người nhiều như vậy, ngươi bây giờ cũng chính là có tiền người bình thường, muốn so trước kia tự do nhiều.”

Thẩm Ngạn Minh nghe xong nở nụ cười, đây chính là tất Kiều An, đây chính là cùng mình từng có tương tự kinh lịch tất Kiều An, Thẩm Ngạn Minh nghĩ, nếu như nếu là thay đổi người khác, có thể sẽ cùng mình ầm ĩ đi, cái này tương đương với đem gà đẻ trứng vàng tặng người a.

“Cho nên, ngươi không có ngăn cản lời đồn đại, chính là vì bán cổ phần?”

“Ừm, sợ hãi tùy tiện xuất thủ gây nên người khác chú ý, lời đồn đại vừa vặn cho ta lấy cớ, thân thể không hợp, vô tâm kinh doanh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play