Lại đến cửa hàng quần áo hôm qua, nhờ nhân viên phục vụ hôm qua giúp chọn mấy bộ đồ lót nữ, đóng gói xong xuôi hết thì đưa vào xe.
Thẩm Ngạn Minh muốn mua giày cho Tất Kiều An, nhưng giày thì không mặc thử thì không được, thôi vậy, chờ ngày nào đó cùng Kiều An đi.
Thẩm Ngạn Minh lại đi mua cho mình chút quần áo, trước kia đều là đồ vest chuẩn bị cho công việc, mặc vào quá già dặn, vốn dĩ đã lớn hơn Tất Kiều An tám tuổi, Thẩm Ngạn Minh quyết định mua thêm chút quần áo có thể làm cho mình trông trẻ trung hơn.
Lại thêm mười cái túi mua sắm bỏ vào xe, Thẩm Ngạn Minh hài lòng mãn nguyện đi về.
Dọc đường tại một ngã tư nào đó, đèn đỏ chặn xe của Thẩm Ngạn Minh. Thẩm Ngạn Minh ngẩng đầu nhìn lên, đồng hồ đếm ngược còn 15 giây, đây là vừa mới nhảy đèn đỏ rồi, còn thời gian, Thẩm Ngạn Minh nhìn xung quanh, con đường dường như hơi khác so với ký ức kiếp trước.
Kia là…
Cửa kính quán cà phê ở giao lộ, Thái Thuần và một nữ sĩ xinh đẹp ngồi đối diện nhau, nhìn ra được, Thái Thuần đối với đối phương rất cung kính.
Người phụ nữ kia là ai? Có chút quen mặt…
Thẩm Ngạn Minh quyết định lái xe qua xem một chút, đèn xanh bật lên, Thẩm Ngạn Minh dừng xe ở bên ngoài cửa sổ quán cà phê.
Xe của Thẩm Ngạn Minh rất khiêm tốn, đây là xe mua để đi lại hàng ngày, chính là không muốn bị người khác chú ý, Thái Thuần chưa từng gặp chiếc xe này, lại thêm cửa kính dán phim cách nhiệt, không đến gần, rất khó nhận ra ai đang ngồi bên trong.
Thẩm Ngạn Minh nhìn chằm chằm hai người đó mười mấy phút, mới rốt cục nhớ ra, mình vừa mới đi làm có tham gia một buổi tiệc rượu, có một cô gái cứ luôn tiếp cận mình trong buổi tiệc, còn nhất định phải xin thông tin liên lạc của mình.
Ngày đó Thẩm Ngạn Minh bị phiền đến mức, vội vàng tìm cách thoát khỏi. Thẩm Ngạn Minh hồi tưởng, giống như người phụ nữ kia họ Ngụy.
Ngụy? Chẳng lẽ vị này chính là Ngụy tiểu thư đã thu mua Thái Thuần đằng sau lưng?
Thẩm Ngạn Minh cảm thấy có một cục khí nghẹn lại không thể phun ra, một người phụ nữ chỉ gặp một lần mà lại khiến mình thiệt thòi lớn như vậy.
Thẩm Ngạn Minh nhìn vào bên trong cửa kính, người phụ nữ có chút mất kiểm soát, ngồi trong xe hung hăng phun ra một câu, “Hy vọng ngươi có thể tự mình hiểu lấy, từ nay về sau rời xa ta, nếu không ta sẽ cho ngươi cả gốc lẫn lãi trả lại!”
Nói xong, liền khởi động xe, về nhà.
Thẩm Ngạn Minh nghĩ rất rõ ràng, mặc dù kiếp trước họ Ngụy cùng Thái Thuần liên kết hố mình, thế nhưng không thể cùng Kiều An ở bên nhau, cũng có nguyên nhân của mình.
Trọng sinh một đời, không thể cứ mãi giới hạn tầm nhìn trong kiếp trước, quan trọng nhất là phải sống tốt cuộc sống sau này.
Cứ như vậy, Thẩm Ngạn Minh xách mấy chục túi mua sắm về nhà, sau khi về, lần lượt lấy đồ ra, đồ có thể giặt máy thì ném vào máy giặt tẩy trắng, đồ không thể giặt máy thì toàn bộ giặt tay một lần.
Một tiếng sau, Thẩm Ngạn Minh nhìn quần áo mới treo đầy trên dây phơi ban công phòng khách, chuyển vào phòng ngủ chính, phòng ngủ chính trên ban công treo đầy các loại đồ lót, Thẩm Ngạn Minh cảm thấy hạnh phúc quá đỗi.
Buổi trưa cũng không ra ngoài ăn cơm, Thẩm Ngạn Minh tìm thực đơn trên mạng thử nấu ăn, coi như có chút thiên phú, Thẩm Ngạn Minh làm quen hết các món ăn, chỉ là không thế nào ngon.
Trải qua cảnh đói khát, người ta không đành lòng lãng phí một chút nào, dù khó ăn, Thẩm Ngạn Minh cũng ăn sạch sẽ.
“Vẫn là lúc Kiều An ở đây thì tốt, ít nhất có đồ ăn ngon!” Thẩm Ngạn Minh nội tâm cảm khái.
Buổi trưa, Thẩm Ngạn Minh ngủ nửa giờ sau rời giường, bật máy tính lên tìm bản đồ Hải Thị để nghiên cứu, ở đâu cất giữ vật tư tương đối an toàn?
Hiện tại bỏ đồ vào bên trong thì an toàn, chỉ sợ đến lúc đó bị ngập nước hoặc bị đất vùi lấp, nếu không chờ đến lúc người ta đói đến chịu không nổi, bị người tìm ăn lục soát, thì đến lúc đó chắc chắn không còn cái gì để lại cho mình.