Thẩm Ngạn Minh gật gật đầu biểu thị đã hiểu.
“Một hồi ta đưa ngươi, đi, trước đi xem một chút ta mang cho ngươi lễ vật!”
“Còn cho ta mang lễ vật a, hắc hắc, rất lâu đều chưa nhận được lễ vật nữa nha!”
“Bao lâu?”
“Từ ngươi đi Âu quốc năm thứ hai bắt đầu liền không nhận qua…”
“Vậy ngươi còn nhớ rõ ta đi Âu quốc một năm kia cho ngươi gửi cái gì sao?”
“Nhớ kỹ a, có một cái Gus túi xách, còn có một đầu Milan nhi khăn lụa.”
Thẩm Ngạn Minh nghe xong mặt đều đen…
“Làm sao?” Tất Kiều An nhìn xem Thẩm Ngạn Minh mặt đen, lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, về sau ta sẽ tặng ngươi càng nhiều tốt hơn lễ vật.” Thẩm Ngạn Minh thu hồi phẫn nộ, hướng Tất Kiều An hứa hẹn đến.
“Không cần, lễ vật không quan trọng, tâm ý quan trọng nhất.” Tất Kiều An cười cười, đại khái đoán được xảy ra chuyện gì.
Thẩm Ngạn Minh mở rương hành lý, lần lượt lấy đồ ra.
“Đây là ta mua cho ngươi hai bộ mỹ phẩm dưỡng da, nghe trưởng phòng công ty tán gẫu qua hai thương hiệu này, không biết cái nào tốt hơn một chút, liền mua cả hai.
Đây là đồ trang điểm ta mang cho ngươi, là hướng dẫn viên mua hàng đề cử lúc mua mỹ phẩm dưỡng da, ngươi thử xem có dùng được không.
Đây là nước hoa hệ Cổ nhạc mê ly ta mang cho ngươi, tổng cộng mười hai chai, ta đã ngửi qua hàng mẫu, đều khá tốt, ngươi lấy chai mình thích nhất, lần sau ta lại mua thêm cho.
Còn có mấy chiếc váy liền áo ta chọn cho ngươi.
Đây là rượu vang ta mang cho ngươi, chỗ không đủ nên chỉ mang ba chai, ngươi nếm thử, nếu thích ta sẽ gửi sang cho.
Ừm, còn có một chiếc túi xách, hướng dẫn viên mua hàng nói là hàng giới hạn.”
Tất cả đồ vật trong rương đều được lấy ra, khiến Kiều An kinh ngạc.
“Ngạn Minh ca, sao nhiều vậy, quá nhiều rồi, ta chỉ cần một món là đủ rồi.”
“Không nhiều, còn có đây này!” Nói rồi, hắn mở một chiếc rương hành lý khác, lấy ra một nửa rương quần áo của mình, bên trong đều là từng hộp quà nhỏ.
“Đây đều là đồ trang sức ta mang cho ngươi, ngươi xem có thích không.”
Tất Kiều An ngồi xổm xuống, từng hộp nhỏ được mở ra đặt lên giường.
Trời ạ, tim nàng như muốn nhảy ra ngoài.
Có dây chuyền, có vòng tay, có nhẫn, có kẹp tóc, có kim cương, có vàng ròng, có ngọc trai, còn có cả phỉ thúy…
Tất Kiều An ngơ ngác nhìn Thẩm Ngạn Minh, “ca, huynh có bị sốt không, sao lại mua nhiều đồ trang sức như vậy?”
“Thích không, vốn dĩ ta còn muốn mua thêm chút nữa, nhưng sợ ngươi không thích, lần sau ta sẽ dẫn ngươi đi chọn.”
Tất Kiều An vội vàng lắc đầu, “không muốn không muốn, đắt quá, bán cả ta cũng không trả nổi.”
Nói đến, tất Kiều An cũng coi như là một tiểu phú bà. Tuổi thơ của nàng sống rất hạnh phúc, cùng Thẩm Ngạn Minh đều sống ở khu biệt thự Tử Tinh, hai nhà là hàng xóm, quan hệ bình thường cũng rất tốt.
Sau đó, vào lúc Thẩm Ngạn Minh 20 tuổi, thẩm phụ đột ngột qua đời vì bệnh tim khi đang công tác ở Kinh thị. Thẩm mẫu, tức là Tô a di, không chịu nổi cú sốc, muốn bán cổ phần tập đoàn Thẩm thị.
Thẩm Ngạn Minh từ nhỏ đã thông minh, học hành nhảy cấp nhiều lần, 20 tuổi đã tốt nghiệp đại học. Vốn dĩ dự định xuất ngoại nghiên cứu, nhưng vì thẩm phụ qua đời, Thẩm Ngạn Minh quyết định gia nhập tập đoàn Thẩm thị để bảo vệ tâm huyết của cha.
Thẩm Ngạn Minh từ nhỏ đã không thích người lạ đến nhà, vì vậy nhiều năm qua Thẩm gia không mời bảo mẫu, nhiều lắm là thỉnh thoảng nhân lúc Thẩm Ngạn Minh vắng nhà mời người giúp việc đến quét dọn vệ sinh.
Thẩm Ngạn Minh bận rộn với công việc, lại thường xuyên đi công tác, không yên lòng để mẹ ở nhà một mình. Tất mẫu bèn đề nghị đón thẩm mẫu về nhà ở, nhưng thẩm mẫu lại cảm thấy không tiện ở nhà người khác.
Cuối cùng, hai nhà bàn bạc, quyết định mua hai căn nhà nhỏ tại khu nhà mới Thanh Vũ, đồng thời làm hàng xóm.