Lý Tư Khải vừa mở mắt, đã nhìn thấy Cảnh Trực Hưng cùng Tôn Tái Nam không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn, kém chút không có đem hắn giật mình. “Làm gì đâu đây là?” Lý Tư Khải giật cả mình hỏi. “Lão đại, ngươi không sao chứ?” “Chính là, ngươi mặt làm sao như thế trắng?” Hai người lo lắng để Lý Tư Khải sững sờ, hắn đưa tay sờ sờ trán của mình, phát hiện có lớn khỏa mồ hôi. Một thanh bôi đi qua, lừa gạt câu: “Không có việc gì, mệt mỏi.”
Tôn Tái Nam cùng Cảnh Trực Hưng biết đội trưởng có sự tình giấu lấy bọn hắn, nhưng tốt đẹp tố dưỡng để hai người ngậm miệng, không có hỏi tới. “Đúng rồi, nhanh giữa trưa, chúng ta đi tìm điểm ăn a!” Lý Tư Khải gật gật đầu, dặn dò câu: “Động vật muốn sống, rau dại muốn dẫn cây, nấm thuận tiện đem chung quanh thổ nhưỡng hoặc là ký sinh đầu gỗ chuyển về đến.”
Hai người nghe vậy không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu: “Được, chúng ta sẽ cố gắng hết sức.”
Sau khi Tôn Tái Nam và Cảnh Trực Hưng rời đi, Lý Tư Khải có ý định thu Hùng Kiện Uy vào không gian, nhưng lại lo ngại không gian không thể chứa sinh vật sống.
Sau vài lần thăm dò, cuối cùng hắn quyết định hành sự cẩn thận, không để xảy ra sai sót làm hại Hùng Kiện Uy.
Lý Tư Khải không phải đợi lâu, hai người kia đã thắng lợi trở về.
“Cho này, đại ca. Theo yêu cầu của anh, em đã đào rất nhiều cỏ, còn có nửa túi nấm và đất. Lão Tôn cầm hai con chim sẻ, nửa sống nửa chết, anh xem có dùng được không.” Cảnh Trực Hưng đưa đồ vật trong tay cho Lý Tư Khải rồi ngồi phịch xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play