Miêu Châu nhớ lại, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại, không khỏi thở dài nói: “Xem ra lần này lành ít dữ nhiều.” Ty Ngạn nhướng mày, không nói thêm gì, chỉ là tấm áp phích bị tay hắn nắm chặt xuất hiện biến dạng nhỏ, bại lộ nội tâm lúc này không bình tĩnh.
“Được rồi, Miêu Châu.” Miêu Trân quan sát cẩn thận hơn Miêu Châu, nhẹ nhàng ngăn Miêu Châu tiếp tục nói chuyện. Miêu Châu vẫn chưa thỏa mãn, thậm chí còn muốn nói thêm vài chuyện bát quái, kết quả đối mặt với ánh mắt của Miêu Trân, nàng há miệng liền không nói gì.
“Đêm nay, chúng ta cứ sắp xếp ở đây như thế nào?” Miêu Trân lại nhìn về phía Ty Ngạn, Ty Ngạn cũng nhẹ gật đầu, không nói thêm gì.
Miêu Châu mẫn cảm cảm thấy không khí lúc này không đúng lắm, xung phong nhận việc đi dạo xung quanh tiện thể săn vài con mồi. Trong phòng lập tức chỉ còn lại Miêu Trân và Ty Ngạn.
“Sao lúc nãy không để Miêu Châu nói tiếp?” Ty Ngạn thấy Miêu Trân không có ý định rời đi, mà là nhìn chằm chằm hắn, liền hỏi nàng.
“Ta thấy ngươi không quá vui khi nghe tin tức về Trần An Dương.” Miêu Trân không che giấu, nói ra suy nghĩ của mình. “Châu Châu tính tình hoạt bát một chút, nói chuyện không có gì giữ cửa. Nếu ngài không muốn nghe những chuyện bát quái đó…”
Nghe Miêu Trân giải thích, Ty Ngạn lại thấp giọng cười khẽ, lắc đầu nói: “Không có, ta không hề không vui, chỉ là…”
Ty Ngạn lại nhìn tấm áp phích trong tay, khẽ thở dài: “Chỉ là nghĩ đến một vài chuyện mà thôi.” Miêu Trân thấy Ty Ngạn nhắm mắt lại không nói gì, trong mắt hiện lên lo lắng, lại hỏi: “Ngươi… Có phải lại không thoải mái?”
“Ừm? Không có, có chút mệt mỏi thôi.” Ty Ngạn lắc đầu. Miêu Trân có chút không yên lòng, trong tay có chút phát ra ánh sáng màu lam nhạt, một chút tụ lại trên người Ty Ngạn. Chỉ nghe thấy Ty Ngạn kêu lên một tiếng đau đớn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT