Nói rồi, Nghiêm Huy thuận tay ấn mở phim hài kịch trong phân loại, phim đang xếp hạng thứ nhất là «Ta Tại Tận Thế Bán Bún Thập Cẩm Cay».
Thấy Nghiêm Huy như vậy trung thực, Mai Thi cũng không có nắm lấy không buông, còn cho hắn một ly cà phê, và sau đó Mai Thi nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt một màu, ánh đèn điểm điểm chiếu vào, Mai Thi phát hiện ngoài phòng lại đang rơi tuyết nhỏ.
“Tuyết rơi……” Mai Thi bưng lấy cà phê nóng đi ra quầy, đứng tại cửa sổ vừa nhìn có chút xuất thần, nói, “Chẳng qua ăn Tết hai ngày này thế mà chưa có tuyết rơi, thật đúng là thượng thiên ban ơn.”
Nói vậy, Nghiêm Huy ở bên kia còn không thấy được cảnh tượng phi thường hài hước, nghe Mai Thi nói vậy liền tiếp một câu: “Nếu như thật sự có thượng thiên, thì đất này trên đời cũng sẽ không như thế này.”
“……” Bầu không khí đang tốt đẹp sao lại bị một đứa nhóc miệng thúi làm cho nguội lạnh. Mai Thi còn chưa kịp nói thêm gì để phá vỡ bầu không khí có chút ngột ngạt trong phòng, kết quả không đợi mở miệng, bên kia Nghiêm Huy đã bị kịch bản phim hài kịch chọc cho cười ha hả.
“……” Thôi, là nàng lo chuyện bao đồng.
Bị tiếng cười của Nghiêm Huy hấp dẫn, Mai Thi cũng tò mò không biết bộ phim này đến cùng có bao nhiêu buồn cười, thế là lại trở lại trong quầy nhìn về phía trên máy vi tính bộ phim hài kịch.
Năm phút sau.
“Ha ha ha ha ha ha……”
“Ha ha ha ha ha ha……” Một trận cười vang lên làm hai con mèo ngủ say như hai khối chả giò là Thiểm Điện và Lục Lục giật mình tỉnh giấc. Trước đó không lâu hai con mèo nhỏ vừa mới ngủ, kết quả hai tiếng cười này đã nổ tung bên tai chúng.
Mặt mày ngơ ngác. JPG.
Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà học làm quỷ cười, đây là chuyện con người làm sao? Lục Lục đã quên mất Mai Thi bọn hắn muốn liên tục kinh doanh 24 giờ, nó vừa mới cảm thấy mình đặc biệt buồn ngủ, vừa mới ngủ, tiếng cười kia thực sự quá ma quỷ.
“Ông trời của ta, quá buồn cười, một đám ngu xuẩn ha ha ha ha ha, cái ông chủ bán bún thập cẩm cay này còn rất bình thường, ha ha ha ha.” Mai Thi cười đến nước mắt sắp chảy ra, Nghiêm Huy cũng cười không ngừng, còn suýt nữa sặc nước bọt mà chết.
“Meo, các ngươi liền không thể nhỏ tiếng một chút sao?” Lục Lục ghé vào trên quầy buồn ngủ vẫy vẫy đuôi, biểu thị mình muốn ngủ.
“Ngươi muốn không về phía sau ngủ đi.” Mai Thi nhìn ra, Lục Lục là thật buồn ngủ, được Mai Thi nói vậy, Lục Lục cũng không từ chối, bước những bước chân ngắn mệt mỏi về phía phòng nhân viên của Nghiêm Huy.
Bên này ngoài phòng phong tuyết cũng càng lúc càng lớn, Mai Thi nhớ tới ngày đó tiểu chính thái Nguyễn Nguyễn, thật sự lại muốn gặp lại tiểu khả ái này. Chẳng qua nhìn thời gian trên điện thoại đã rạng sáng, mà lại gió tuyết ngoài phòng này đoán chừng cũng không qua được.
Đợi đến sau khi xem xong một bộ phim hài kịch, Mai Thi và Nghiêm Huy lại an tĩnh lại, Mai Thi cúi đầu lướt điện thoại, không nghĩ đến giờ này Minh Dịch vẫn chưa ngủ, Nghiêm Huy quay đầu nhìn Mai Thi đang cúi đầu nhìn điện thoại, tay kia không ngừng trên màn ảnh điểm kích, nhìn hồi lâu, Nghiêm Huy lúc này mới yên tâm xoay đầu lại.
Chen vào tai nghe, Nghiêm Huy đeo lên một bên tai nghe, chừa lại một bên tai nghe phía sau để nghe động tĩnh, lúc này mới lặng lẽ mở ra trò chơi.
“Đinh linh.” Chợt, chuông cửa vang lên, Nghiêm Huy vừa mới mở cửa sổ trò chơi đã giật mình tay run run không biết đã ấn vào phím nào, kết quả âm thanh trò chơi lúc đầu truyền đến trong tai nghe bỗng nhiên biến thành âm thanh phát ra ngoài.
Nghiêm Huy: “!!”
Lúc đầu không để ý tới động tĩnh của Nghiêm Huy, lúc này hoàn toàn đã bị phát hiện.
“Hoan nghênh quang lâm ~” Mai Thi chỉ là đối với Nghiêm Huy lặng lẽ nháy mắt một cái rồi về lại nụ cười nghề nghiệp, hướng phía cổng mở miệng nói một cách ôn nhu.