“Làm sao? Ngươi định làm gì?” Lục Thiên Dực đi tới sau, lại quay đầu nhìn một chút trên giường Tiểu Bất Điểm.
Thật kỳ lạ, đứa bé kia vậy mà không sợ. Sự biến đổi này quá nhanh đi. Không phải nói trẻ tự kỷ rất mẫn cảm với hoàn cảnh sao, vừa mới đến một môi trường lạ lẫm đều sẽ cảm thấy không an toàn, cảm xúc sẽ căng thẳng.
Nhưng là nhìn bộ dáng tiểu công chúa bây giờ, trừ lúc tỉnh lại có chút phản ứng như lẽ ra, hiện tại sao lại bình tĩnh như vậy? Hay là, con thỏ kia làm nàng không sợ hãi? Chuyển hướng sự chú ý?
Hay là, trong không gian này có ma lực gì đó, có thể trấn an cảm xúc của một đứa trẻ?
Sự nghi ngờ này không chỉ nổi lên trong lòng Lục Thiên Dực, cũng nổi lên trong lòng những người khác. Cho nên bọn họ rất hồ đồ mà đoán lung tung.
Lâm Kiều viết: cha đứa bé này ở ngay bên ngoài, các ngươi giúp đưa nàng đến bên cạnh cha nàng đi.
Lục Thiên Dực mấy người liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ vui mừng nói: “Ngô thủ lĩnh ở bên ngoài? Vậy quân đội của hắn có ở đó không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play