Vừa cho ăn vừa nói: “Ngươi có thể phân biệt mùi vị đồ ăn sao? Ngươi là nghe ra mình có thể ăn, hay là nghe ra người khác có thể ăn?”
Nếu chỉ là mình nghe ra mình có thể ăn thì rất tốt. Nếu cậu bé còn có thể đoán được người khác có ăn được hay không, vậy thì có chút giống kỹ năng của mẹ cậu bé.
Chẳng lẽ là di truyền?
Tiểu Mạn Mạn nói: “Ta chỉ có thể phân biệt đồ vật mình có thể ăn hay không, chén sữa này ta cảm thấy có thể uống.”
Cậu bé không thể phân biệt thành phần trong chén sữa này, nhưng mùi sữa cho cậu bé biết, thứ này có thể ăn được.
Lâm Hạo nói: “Cảm giác giống như động vật nhỏ vậy, dựa vào mùi để phân biệt sao? Nào, há miệng ra! Lần đầu tiên ngươi uống sữa lại không phải mẹ ngươi cho, mà là ta cái cữu cữu này! Bất quá bảo bảo, ngươi không nên tùy tiện nói với người khác ta là cữu cữu ngươi nhé.”
Bây giờ tỷ của hắn vẫn đang mang thân phận của người khác, hắn sợ đứa trẻ này nói bậy sẽ gây ra nghi ngờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play