Nhiếp Thanh, người ít khi ăn mì tôm, cũng không nhịn được mà múc một ít mì tôm. Hắn vừa mới rõ ràng đã nếm thử một vài thứ trong không gian, giờ nhìn mọi người vây quanh ăn cơm, không biết vì sao lại cảm thấy muốn ăn.
Sợi mì trơn truột và có độ đàn hồi mười phần khiến đám người không nhịn được mà nhai kỹ trong miệng. Kết hợp với mùi thơm của trứng muối và lạp xưởng hun khói nóng hổi, cuối cùng ăn thêm một miếng rau xanh giòn tan, đây là mỹ vị thần tiên gì!
“Quá, ăn quá ngon.”
Trương Sơ Dương vừa ăn vừa cảm thấy mình sắp khóc. Nghe tiếng gió nổi lên bên ngoài, nhìn mọi người ngồi quây quần đông đúc như vậy, khiến hắn cảm thấy trong tận thế lạnh lẽo này không phải chuyện xấu nào cũng xảy ra.
Ít nhất, những người trước mắt, đều là cùng tiến vì một mục tiêu chung.
“Tô Cẩm, sao ngươi nấu cơm vậy?”
Vương Chử ăn vài miếng mới nhớ tới vấn đề vừa rồi bị hắn quên lãng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play