Dù chỉ là tạm biệt trong chốc lát, nhưng bọn nhóc trên cây dâu tằm vẫn ra sức vẫy tay tiễn biệt, sau đó mới nghiêm túc bắt tay vào công việc, kéo tơ dệt lụa, cắt may vải vóc. Tơ mà chúng rút ra là từ những thân cây, chỉ khi bọn chúng chạm vào, Đồ Trạch mới có thể nhìn thấy những sợi tơ mỏng manh lấp lánh sáng lên, từng con một đều ngồi ngay ngắn như thể đang đan len vậy. Sau khi tạm biệt đám Tang Nương Tử dệt len đó, Đồ Trạch và Thúy Hoa tiến sâu vào rừng Tang.
Ban ngày, tầm nhìn trong rừng rõ ràng hơn hẳn, trong rừng không hề có con đường nào, tất cả đều là thiên nhiên hoang dã nguyên sơ, cây cỏ mọc um tùm không bị ràng buộc. Đồ Trạch thỉnh thoảng nhảy bật qua chướng ngại vật hoặc đẩy đổ một bụi cỏ dại, đi được một lúc thấy mệt, cậu bèn lấy đà nhảy lên vai Thúy Hoa mà ngồi.
Thúy Hoa liếc nhìn con thỏ đang ngồi chễm chệ trên vai mình nhưng không nói gì, xem như ngầm đồng ý hành vi lười biếng của Đồ Trạch. Sau nhiều ngày đồng hành, cậu đã nhận ra rằng Đồ Trạch không thích hóa thành hình người, chẳng lẽ hình người của cậu ấy xấu lắm sao? Vì không muốn tổn thương lòng tự trọng của thỏ nên Thúy Hoa cũng không truy hỏi thêm.
Đi được một đoạn, Tang Nương Tử trong rừng Tang dần thưa thớt, Tang Nương Tử dẫn đường nói rằng đa số chúng đều thích sống bầy đàn, nhưng cũng có một số ít thích sống riêng lẻ. Dù sao thì rừng Tang rộng lớn như vậy, ở đâu mà chẳng như nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT