Sở Quân Liệt đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ lau khóe mắt, nhìn giọt lệ óng ánh trên đầu ngón tay, cậu lại không nhịn được bật cười.
"Trước đây đều là Tư tiên sinh giúp cháu lau nước mắt, anh ấy luôn thương cháu, mỗi khi cháu cầu xin điều gì là lại mềm lòng. Bây giờ thì anh ấy không còn quan tâm cháu nữa, dù sao cháu cũng là người thừa kế nhà họ Sở, còn ông... ông lại nói muốn tìm cho cháu một mối lương duyên tốt đẹp."
Ông Sở há miệng, cảm giác áy náy cứ dâng lên từng chút, ép chặt lấy lồng ngực.
"Cháu đã không chỉ một lần thoát chết trong gang tấc, nhưng đến bây giờ..." Sở Quân Liệt chậm rãi thở ra, nhìn ông Sở mà cười, "Cháu mới thật sự hiểu rõ."
"Mọi thứ trên thế gian này đều là vô nghĩa. Tiền tài, danh vọng đến cuối cùng đều là mây khói, những thứ đó chẳng thể giúp được gì, càng không thể đem người cháu yêu trở về."
"Sao lại không thể đem về?" Ông Sở nghiến răng, "Chỉ cần cháu muốn thì cái gì cũng có thể!"
"Cháu không muốn ép buộc Tư tiên sinh. Làm vậy chỉ khiến anh ấy càng ghét cháu thêm." Sở Quân Liệt cười chua chát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT